Người đứng dưới đèn đường vẫn không đi, đúng như lời anh đã hứa lúc nãy.
Trong lòng An Diệc Diệp chua xót, cô hơi muốn khóc.
“Khúc Chấn Sơ, sau này em sẽ không lừa anh nữa.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Khúc Chấn Sơ đứng dưới cửa sổ phòng An Diệc Diệp cả đêm, đến khi bình minh ló dạng anh mới đi.
Trong lâu đài.
Anh mang theo khí lạnh vào nhà, quản gia thấy anh thì vội ra đón.
“Bác sĩ đã sẵn sàng rồi ạ.”
Ông lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.
Nhưng Khúc Chấn Sơ chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên lầu.
Trong căn phòng mờ tối chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ.
Khúc Chấn Sơ dựa vào lưng ghế.
“Cậu Khúc hãy thả lỏng, chúng ta nói về tình hình gần đây của cậu nhé.”
Khúc Chấn Sơ phối hợp nói vài câu, bác sĩ Trương gật đầu nói tiếp: “Vậy chúng ta nói đến cô An Diệc Diệp nhé.
Hẳn là cậu cũng biết mỗi người đều là một cá thể khác nhau, nghe nói cậu cho người theo dõi cô ấy. Cô ấy biết không?”
“Không biết.”
“Vậy anh nghĩ sau khi biết, cô ấy có giận không?”
“Tôi sẽ không để cô ấy phát hiện.” Khúc Chấn Sơ khẳng định.
“Nhưng chính vì điều này mà cậu đã làm hại cô An?”
Khúc Chấn Sơ im lặng.
Bác sĩ Trương nói tiếp: “Nói cho tôi biết, bây giờ cậu đang nghĩ gì?”
Khúc Chấn Sơ di chuyển, một tia sáng loé lên trong đôi mắt đen của anh.
“Trói cô ấy bên người, cô ấy chỉ có thể nhìn tôi, nói chuyện với một mình tôi.”
Bàn tay đặt trên tay ghế của Khúc Chấn Sơ từ từ nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt hơi điên cuồng.
“Chỉ một mình tôi.”
Bác sĩ Trương ngạc nhiên nhìn anh không kìm được bảo: “Nhưng cậu Khúc, cậu nên biết, cô An…”
Ông ta còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã quay đầu quay lại, đôi mắt sắc bén của anh khiến lòng người sợ hãi.
“Cô ấy là của tôi!”
Bác sĩ Trương bị ánh mắt anh làm cho sững sờ, thử hỏi một câu.
“Vậy nếu cô ấy ở bên người khác thì anh sẽ làm gì?”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ từ từ thả lỏng, thậm chí khoé miệng còn nở nụ cười.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
“Tại sao?”
“Như vậy tôi có thể trói cô ấy lại được rồi.”
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười tuyệt đẹp trên môi, như thể đang mơ về cảnh đó.
Trói An Diệc Diệp trong phòng, dù thế nào cũng không thoát ra được, anh có thể nhìn thấy, chạm tới bất cứ lúc nào.
Chỉ là của một mình anh.
Nhìn Khúc Chấn Sơ, bác sĩ Trương cau mày, lòng càng lo lắng hơn.
Một giờ sau, bác sĩ tâm lý đứng trước quản gia với vẻ mặt lo lắng.
“Thế nào rồi, bác sĩ?” Quản gia hỏi.
Bác sĩ Trương lắc đầu.
“Tình hình của cậu Khúc càng ngày càng xấu, sao ông không thông báo sớm cho tôi?”
“Xin lỗi, gần đây tôi mới phát hiện điều bất thường. Hằng ngày cậu chủ trông vẫn rất bình thường.”
“Như vậy mới là bất thường nhất.”
Ông ta mở ghi âm của mình ra, ghi lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Vì lo cô An biết tình trạng của mình sẽ rời xa cậu ấy, nên cậu ấy đã tạo ra một lớp ngụy trang hoàn hảo cho mình.”
Quản gia lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ có cách gì không?”
“Đề nghị hiện tại của tôi là tình hình của cậu Khúc đang rất nguy hiểm, hoặc là nói cho cô An, bảo cô ấy phối hợp điều trị, có lẽ sẽ thành công.
Hoặc là bảo cô ấy rời đi. Bây giờ cậu Khúc không thể kiểm soát được hành vi của mình, nếu chuyện như vậy tái diễn sẽ gây tổn hại cho cô ấy.”
Quản gia cau mày, đang do dự thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.
Khúc Chấn Sơ bước ra.
“Không được.” Anh lên tiếng.
Quản gia nhìn anh, hỏi: “Cậu chủ không đồng ý để cô An rời đi à?”
“Không.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn họ: “Tôi không đồng ý với cả hai điều kiện.”
Dù là nói cho An Diệc Diệp bệnh tình của mình hay để cô rời đi đều là điều anh không chấp nhận được.
Đam Mỹ SắcQuản gia đã đoán được điều này.
Ông nhìn bác sĩ Trương, khó xử nói: “Nhưng nếu như vậy…”
“Tôi sẽ kiểm soát bản thân, không để xảy ra chuyện.”
Nói xong Khúc Chấn Sơ lại bảo: “Tiễn bác sĩ Trương về đi, tôi không chấp nhận điều trị nữa.”
Bác sĩ tâm lý nghe vậy thì lo lắng bảo: “Cậu Khúc, tình hình của cậu bây giờ rất nguy hiểm.”
Khúc Chấn Sơ không nghe, vẫy tay với quản gia.
“Đưa ông ấy đi.”
Quản gia không còn cách nào khác, đành đưa bác sĩ rời đi.
Khúc Chấn Sơ về phòng, chậm rãi ngồi xuống ghế, mở bức ảnh trong chiếc vòng trên cổ tay.
Ngón trỏ anh vuốt ve tấm ảnh.
“Sao anh có thể để anh đi được?”
Diệc Diệp vừa mới xuất viện mới ở vài ngày, tình hình cải thiện, bà Nguyễn đã định đưa cô về nhà.
Bên ngoài bệnh viện có xe, An Diệc Diệp nhìn quanh nhưng không thấy Khúc Chấn Sơ đâu.
Hẳn là Khúc Chấn Sơ cũng biết hôm nay cô xuất viện…
Thấy động tác của cô, bà Nguyễn nói thẳng: “Bác đã thông báo cho họ không được để Khúc Chấn Sơ lại gần nửa bước.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Khúc Chấn Sơ không cố ý, là cháu tự chạy tới.”
Bà Nguyễn khẽ cau mày.
“Nếu cậu ta có thể kiểm soát được hành vi của mình thì điều này đã không xảy ra.”
Nói xong bà ta đưa An Diệc Diệp lên xe.
Sau khi về nhà họ Nguyễn, An Diệc Diệp tạm thời không được ra ngoài, phải ở nhà nghỉ ngơi.
Ngay cả điện thoại di động cũng bị lấy mất.
Ban đầu cô nghĩ Khúc Chấn Sơ sẽ lặng lẽ lẻn vào từ sân lúc nửa đêm như lần trước.
Nhưng chờ hai ngày cũng không thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ đâu.
Ngày thứ ba, Mai Ấn Cầm tới nhà họ Nguyễn.
Vết thương trên người anh ta đã lành một chút, nhưng vẫn nhìn thấy vết bầm tím mờ trên mặt.
“Anh Mai, vết thương của anh thế nào rồi.”
“Anh không sao.”
Anh ta đưa cho An Diệc Diệp một bó bách hợp: “Tặng em đó.
“Là lỗi của anh, nếu anh không bảo em ra ngoài thì đã không xảy ra chuyện.”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Đợi em nói chuyện với Khúc Chấn Sơ rồi sẽ bảo anh ấy xin lỗi anh.”
“Không cần đâu, đó vốn là lỗi của anh.”
An Diệc Diệp lặng lẽ nghiêng người lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh Mai, có thể cho em mượn điện thoại một lát không?”
Mắt Mai Ấn Cầm loé lên, anh ta hơi cụp mắt xuống.
“Em định gọi cho Khúc Chấn Sơ?”
“Điện thoại em bị thu rồi, bà Nguyễn không cho họ cho em mượn để gọi, em sợ Khúc Chấn Sơ lo lắng.”
Mai Ấn Cầm nhìn cô, cười nhẹ.
“Được.”
Nói xong anh ta lấy điện thoại, đưa cho An Diệc Diệp.
“Cảm ơn anh.”
An Diệc Diệp vội vàng nhận láy, bấm dãy số mà cô đã thuộc lòng, bước tới một nơi rồi gọi.
Sau hai hồi chuông, điện thoại mới được kết nối.
An Diệc Diệp bất giác nở nụ cười: “Khúc Chấn Sơ, em đây.”
Ở đầu bên kia, Khúc Chấn Sơ nhìn dãy số lạ thì hơi sững sờ.
“Diệc Diệp?”
Sau đó Khúc Chấn Sơ lại cau mày: “Em đang dùng điện thoại của ai?”