"Buông ra!"

Khúc Chấn Sơ chợt quát lớn một tiếng.

An Diệc Diệp và nhân viên phục vụ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hơi u ám.

Nhân viên phục vụ bị dọa vội vã buông tay.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Nhưng ấn đường Khúc Chấn Sơ vẫn nhíu chặt, anh kéo tay An Diệc Diệp tới.

Sau khi quan sát kỹ càng, anh đưa tay lau ở phía trên một chút, giống như là muốn xóa đi mùi của đối phương, vô cùng bá đạo.

An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn hành động của anh.

"Anh làm sao thế?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, vẫn không ngừng xin lỗi.

Khúc Chấn Sơ liếc nhìn anh ta, ánh mắt dữ tợn khiến anh ta lập tức trở nên yên tĩnh, không dám mở miệng nói tiếp nữa.

Khúc Chấn Sơ không nói gì nữa, mà kéo An Diệc Diệp đứng lên.

"Đi nhà hàng khác."

An Diệc Diệp kinh ngạc nói: "Không cần đâu, chẳng qua không cẩn thận làm ướt..."

Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn im lặng, không quan tâm sự phản đối của An Diệc Diệp, kéo cô rời khỏi nhà hàng.

Trước khi đi, anh còn quay đầu liếc nhìn nhân viên phục vụ kia.

Suốt đường đi, An Diệc Diệp cau mày, không biết rốt cuộc vừa nãy Khúc Chấn Sơ tức cái gì.

Sau khi lên xe, cô mới không kìm được hỏi: "Cuối cùng anh làm sao thế?"

Khúc Chấn Sơ quay sang nhìn cô một chút, rồi hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng ép tâm trạng của mình xuống, vẻ mặt dần dần thả lỏng.

Ngay sau đó nở nụ cười dịu dàng:

"Xin lỗi em, chúng ta đổi nhà hàng khác nhé, ngay cả bưng cà phê mà cũng có thể làm bắn lung tung thì đồ ăn ở đó chắc cũng không ngon đâu." Anh chắc chắn nói.

An Diệc Diệp hoài nghi nhìn anh, nói: "Nhưng mà gần đây khá nhiều người giới thiệu nhà hàng này cho em."

Khúc Chấn Sơ kéo tay cô tới, hôn lên bàn tay cô một cái.

"Chắc chắn có nơi tốt hơn chỗ đó."

Nói xong, anh lập tức nổ máy xe, rời khỏi bãi đậu xe ngầm.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ đang lái xe, sau khi bọn họ từ cô nhi viện trở về, dường như anh có vẻ là lạ.

Cô còn đang nghĩ thì Khúc Chấn Sơ quay đầu liếc nhìn cô.

"Em làm sao thế?"

An Diệc Diệp lắc đầu.

"Không sao..."

Hôm sau.

An Diệc Diệp đến studio đúng giờ.

Đây là chương trình giám định bảo vật, chương trình như thế này không được hoan nghênh, nên giờ phát sóng được ấn định vào giờ làm việc buổi chiều.

Phát vào thời gian này, cơ bản đã quyết định gần như không có ai xem.

Vừa tới, An Diệc Diệp đã thấy quả nhiên ngoài cô thì trong chương trình chỉ có hai giám khảo.

Hai giám khảo này tuổi tác cũng tương đương ông Bành, nhưng tướng mạo lại có vẻ hết sức nghiêm túc.

Người nam mặc bộ đồ may kiểu cổ màu đen, người nữ mặc vest.

An Diệc Diệp cúi đầu nhìn váy của mình một chút, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

"Có phải tôi ăn mặc tùy ý quá không? Cần thay quần áo khác không?"

Trợ lý xua tay nói: "Không sao, cô mặc cái gì cũng được."

Nói xong trong lòng lại bồi thêm một câu: Dù sao cô ở đây cũng chẳng khác nào cái bình hoa di động, tất nhiên phải ăn mặc đẹp một chút thì mới có thể thu hút ánh mắt chứ.

Bọn họ đều cho rằng An Diệc Diệp căn bản không có cơ hội giám định và thưởng thức.

Thậm chí, đạo diễn còn lặng lẽ báo cho MC, cố gắng đừng để An Diệc Diệp mở miệng, tránh cho đến lúc đó nói sai, dẫn tới hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu còn lại không hài lòng.

Câu nói này của trợ lý vừa vặn bị hai vị đại sư đang đi về phía này nghe thấy.

Bọn họ không hài lòng liếc nhìn An Diệc Diệp, vẻ mặt nghiêm túc.

Say khi đánh giá một lúc, nói: "Xem ra Bành An không dám tới nhỉ? Để một con bé tới là xem thường chúng tôi phải không?"

An Diệc Diệp còn chưa lên tiếng, trợ lý lo bọn họ làm ầm ĩ, đã vội vàng giải thích:

"Ông Bành bận nên không thể đến tham gia, do đó để đồ đệ của ông ấy đến thay thế vị trí của mình."

Hai người kia bất mãn nhíu mày.

"Một con bé bắt mũi chưa sạch mà muốn ngồi ngang hàng với chúng tôi..."

Trợ lý cười xấu hổ:

"Ông Bành nói, về phương diện đồ cổ, cô An có thiên phú cực cao, cho nên mới cử cô ấy tới, có lẽ không có vấn đề gì."

Người kia lại cười nhạo nói: "Sao tôi nghe nói cô ta mới làm học trò của ông Bành được ngắn ngủi nửa năm, hơn nữa trước đó còn chưa từng tiếp xúc với nghề này."

"Dù cô ta có thiên tài thế nào đi nữa, thì liên quan đến đồ cổ không được phép có bất kỳ sự qua loa nào."

Nghe vậy, An Diệc Diệp chỉ cảm thấy hai người này và ông Bành không hợp nhau, không kìm được nói:

"Hai vị đại sư, tôi tài hèn học ít, lát nữa vẫn xin các vị chỉ giáo nhiều hơn."

"Hừ! Dù có chỉ giáo thì cũng phải cô có thể nghe hiểu mới được."

An Diệc Diệp cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa.

Trợ lý đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, may mà tính tình An Diệc Diệp tốt.

Nếu thật gây ầm ĩ với hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới đồ cổ này, thì đừng nghĩ tới làm chương trình này nữa.

Hai vị đại sư kiêu căng tự mãn, đây là bệnh chung của tất cả tri thức nghệ sĩ.

Dù đã sớm dự liệu được, mời An Diệc Diệp đến chắc chắn sẽ khiến hai người còn lại khó chịu.

Nhưng vì tỉ lệ người xem, bọn họ đành không thèm đếm xỉa.

Đạo diễn bật cười lớn giải thích nói: "Đợi hai ngày nữa, có lẽ ông Bành sẽ quay lại."

Mặc dù nói vậy, nhưng thật ra trong lòng anh ta và An Diệc Diệp đều biết, ông Bành sẽ không xuất hiện trong suốt thời gian quay chương trình.

Nếu không, ông ta cũng sẽ không cố ý tìm An Diệc Diệp tới.

Hai người bất mãn hừ lạnh một tiếng, quay người ngồi xuống ghế giám khảo.

An Diệc Diệp đi đến vị trí của mình, chương trình nhanh chóng bắt đầu quay.

Mấy trăm người xem đi vào, ngồi kín ghế ngồi phía dưới.

Ở trong đó, có người là người yêu thích đồ cổ tự mua vé tham dự, cũng có diễn viên quần chúng được tổ chương trình mời tới để tăng thêm sự náo nhiệt, bọn họ không hiểu gì về phía trên sân khấu cả.

Nhưng mà vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, một số ít người yêu thích đồ cổ lập tức nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

Buổi ghi hình bắt đầu, có người cầm bảo vật mình cất giữ đi vào khu vực quay phim.

Ba giám khảo có mặt lần lượt lên sân khấu kiểm tra, thảo luận rồi đưa ra kết luận.

An Diệc Diệp chủ động nói chuyện với hai người còn lại, nhưng bọn họ lại hoàn toàn làm lơ cô.

Cũng không thấy có bất kỳ ai tiếp lời, rõ ràng là coi cô như không khí.

Sau khi thử hai lần, An Diệc Diệp đành phải từ bỏ, dứt khoát ngồi ở bên cạnh quan sát.

Khi giám định bảo vật cũng sẽ ở cùng bọn họ, chờ đến khi cùng phát biểu ý kiến bản thân, coi như nâng cao kinh nghiệm.

Nhưng rõ ràng đạo diễn và MC lại không muốn buông tha cô, khi món bảo vật cuối cùng được đưa lên, lập tức giao vấn đề cho cô.

"Cô An, xin hỏi cô thấy bình hoa này thế nào?"

Bình hoa sứ Thanh Hoa được đặt ở trên mặt bàn chính giữa sân khấu, ánh đèn rọi từ phía trên xuống, rực rỡ quý giá.

Theo như lý giải của hai người kia thì cái bình trước mắt này được lưu truyền từ đời Minh, dù phong cách, kỹ thuật hay mức độ cũ mới, đều ăn khớp.

Hai chuyên gia còn lại đều cảm thấy là đồ thật.

Nhưng An Diệc Diệp lại nhớ tới manh mối mình nhìn thấy vừa nãy khi cầm bình hoa quan sát.

Cô nghĩ một chút, đắn đo nói: "Tôi cảm thấy, bình hoa này còn có chút không ổn lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play