“Về nhà!”

Vũ Thực khó chịu quát to.

Dư Nhã Thiểm cũng nổi giận.

“Về nhà gì chứ? Tôi còn chưa ăn cơm! Đi nhà hàng khác!”

Gặp chuyện khi nãy, Vũ Thực đã không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, hoàn toàn không để ý đến cô, quay đầu xe định đi về nhà.

Dư Nhã Thiểm thấy anh như thế, trong lòng lập tức bừng lên lửa giận, nhào lên nắm tay lái trong tay anh.

“Tôi nói đi ăn cơm, anh về nhà làm gì? Chỉ là hai người kia thôi, còn làm anh sợ đến mức này, đến cả cơm cũng không dám ăn? Cũng không biết làm sao mà anh có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Vũ nữa!”

Vũ Thực nghe được những lời này, lập tức khó chịu, đập mạnh lên tay lái.

“Cô thì hay ho gì hơn mà nói? Cô còn không phải chỉ là thứ rách nát bị Khúc Chấn Sơ chơi qua sao, hiện tại nếu không phải lúc trước cô từng thân thiết với Khúc Chấn Sơ, cô tưởng tôi còn cần cô sao?”

Nghe được những lời này, Dư Nhã Thiểm tức giận trừng to mắt, nhào lên đánh nhau với Vũ Thực.

Hai người liên tục đánh đấm, tay lái trong tay Vũ Thực chao đảo liên tục, xe cũng lắc lư, lạng lách giữa đường.

Vũ Thực hô to: “Dừng lại! Dừng lại! Cô mau biến đi!”

Nhưng Dư Nhã Thiểm lại ngó lơ, liên tục lôi kéo quần áo, muốn đấm vào mặt anh.

Tay lái đột ngột xoay nửa vòng, đầu xe đâm thẳng ra ngoài, Dư Nhã Thiểm lập tức hét ầm lên.

Chỉ nghe thấy “Đùng”, xe đâm thẳng vào con lươn bên đường, đầu xe đã nát bét.

Qua vài phút, cuối cùng Dư Nhã Thiểm cũng tỉnh táo lại từ sau cơn hôn me.

Cô vừa mở mắt ra đã nhíu chặt mày vì cơn đau đầu, nhìn xung quanh, lại phát hiện Vũ Thực cũng gục xuống tay lái, hôn mê.

Cô vội vàng bò ra khỏi xe.

Đúng lúc này, Vũ Thực cũng tỉnh lại.

Hình như cơ thể anh đã bị kẹt lại ở tay lái, giãy dụa thế nào cũng không ra được.

Nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ở bên ngoài, lập tức cầu cứu.

“Mau đến đây giúp tôi...”

Lúc này Dư Nhã Thiểm mới đi qua, sau đó lập tức nhìn thấy bình xăng bị rò rỉ.

Cô lập tức khựng lại đứng yên tại chỗ, thậm chí một lúc sau còn lui ra vài bước, kéo giãn khoảng cách.

Vũ Thực đang nhìn chằm chằm vào hành động của cô, hơi khó tin hỏi: “Cô muốn làm gì? Mau cứu tôi ra ngoài!”

Mặt Dư Nhã Thiểm không có bất cứ biểu tình nào, cứ lẳng lặng nhìn anh.

Xăng bị rò rỉ ra ngoài càng lúc càng nhiều, tràn ra một lớp dày dưới mặt đất.

Rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng ầm thật lớn.

Xe thể thao trước mặt lập tức nổ mạnh, gương mặt của Vũ Thực vĩnh viễn biến mất bên trong biển lửa.

Dư Nhã Thiểm đứng ở bên cạnh nhìn, qua vài giây sau mới hô to: “Có ai không! Xảy ra tai nạn! Cứu!”

Cô liên tục kêu to.

Một lúc sau, từ từ mới có người đến, báo cảnh sát giúp cô.

Cảnh sát nhanh chóng đi đến hiện trường.

Người Dư Nhã Thiểm vẫn còn dính máu, đã khóc sướt mướt.

“Tôi cũng không biết anh ấy bị làm sao, tôi muốn kêu anh ấy ra ngoài, nhưng tôi vừa định đi đến cứu anh ấy, anh ấy lại bảo tôi mau chạy đi, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Cảnh sát ghi lại tất cả lời khai của cô, vỗ vai cô nói: “Xin chia buồn cùng cô.”

Dư Nhã Thiểm gật đầu, lau khô nước mắt.

Lúc quay đầu đi, trên mặt lại lộ ra một nụ cười độc ác.

Hôm sau, tin tức Vũ Thực qua đời vì tai nạn giao thông lập tức truyền đến tai tất cả mọi người.

An Diệc Diệp nghe được tin tức này cũng hơi sửng sốt.

Bởi vì tối hôm qua cô còn nhìn thấy Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực đi cùng nhau, sao mới qua một đêm mà đã chết mất rồi?

An Diệc Diệp tò mò hỏi: “Vậy hôn lễ của Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực phải làm sao?”

Quản gia lắc đầu nói: “Khi Vũ Thực còn sống không có con cái gì, hơn nữa mấy người anh em khác cũng không làm nên trò trống gì, nếu không cũng không đến lượt cậu ta đảm nhận vị trí người đứng đầu nhà họ Vũ.”

“Sau khi Vũ Thực qua đời, ngày hôm sau Dư Nhã Thiểm đã ra tay thu gom hết toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Vũ, biến hình trở thành người đứng đầu nhà họ Vũ.”

An Diệc Diệp nghe thấy lời này, không khỏi trợn to mắt.

Không ngờ chuyện này lại phát triển thành như thế.

Nhưng nếu bây giờ Dư Nhã Thiểm có được sự giúp đỡ của nhà họ Vũ, vậy chẳng phải lại càng khó chơi hơn rồi sao?

An Diệc Diệp tò mò hỏi: “Mấy người nhà họ Vũ không phản đối sao?”

Quản gia nói: “Sao bọn họ dám phản đối chứ? Cô cũng không phải không biết tình tình của Dư Nhã Thiểm như thế nào!”

An Diệc Diệp nghe xong, lập tức hiểu.

Cô trầm ngâm một lúc nói: “Vậy Tiêu Nhĩ Giai đâu?”

Quản gia hơi ghé sát qua.

“Tôi nghe những người khác nói, mấy ngày nay Tiêu Nhĩ Giai cứ ra ra vào vào nhà họ Vũ, có lẽ hai người bọn họ đã trở thành chủ nhân của nhà họ Vũ rồi.”

Nói xong, ông thở dài.

“Đúng là tạo nghiệt mà!”

Mới vừa nói xong, lập tức nhìn thấy Khúc Chấn Sơ từ trên lầu đi xuống.

Anh vừa xuống cầu thang, vừa cúi đầu cài cúc tay áo, đi thẳng đến trước mặt An Diệc Diệp.

“Tôi dẫn cô đến một nơi.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.

“Đi đâu?”

“Cô có muốn gặp ông bà nội của tôi không? Tuy là tôi thật sự không muốn gọi bọn họ là ông bà nội.”

An Diệc Diệp hơi mở to mắt.

“Được chứ?”

Khúc Chấn Sơ nói: “Đương nhiên là được.”

Quản gia lo lắng nhìn bọn họ.

Nếu cậu chủ đã quyết định kể chuyện khi xửa cho An Diệc Diệp biết, vậy chứng minh anh thật sự yêu An Diệc Diệp.

Nhưng nếu muốn vào bệnh viện tâm thần gặp ông bà chủ thì.

Sao ông cứ cảm thấy lo lo.

Tuy lúc đưa hai ông bà cụ vào đó, bọn họ còn chưa điên, nhưng hiện tại đã điên thật rồi, nghe nói còn cắn người khác.

Thường xuyên làm người khác bị thương.

Nhưng hiện tại có cậu chủ bảo vệ, chắc cô chủ sẽ không sao.

Nhưng mà sợ cô sẽ hoảng sợ.

An Diệc Diệp cũng không biết được nỗi lo của quản gia.

Cô lên xe cùng Khúc Chấn Sơ, chạy thẳng ra vùng ngoại ô.

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến trước cửa bệnh viện tâm thần.

Sau khi cà thẻ đi vào, An Diệc Diệp phát hiện nơi này được trông coi rất nghiêm ngặt.

Chẳng trách lúc trước ông Bành sẽ nói, Khúc Kiều muốn đến nơi này thì cần phải có được sự đồng ý của Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức nhìn thấy toàn cảnh của bệnh viện tâm thần.

Bắt đầu từ giây phút xe chạy vào bệnh viện tâm thần, Khúc Chấn Sơ lập tức cong môi lộ ra một nụ cười vô cùng kỳ quái.

Nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

Ngược lại đôi mắt sâu thẳm của anh đã bị bóng đen bao trùm, rốt cuộc bên trong đó đang cất giấu thứ tà ác gì.

Rốt cuộc nơi này có cái gì? Lại có thể khiến anh lộ ra vẻ mặt này.

Khúc Chấn Sơ lái xe đến bãi đậu xe, từ từ dừng lại, tắt máy.

Mở miệng nói: “Nơi này chính là ngục giam mà tôi xây dựng cho bọn họ.

An Diệc Diệp vừa thấy anh như thế này, lập tức hoảng sợ.

Sau đó, Khúc Chấn Sơ kéo cô xuống xe, đi vào bên trong.

Trong bệnh viện tâm thần trống trải, gần như không một bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng cười quái lạ từ bên trong vọng ra.

An Diệc Diệp nghe thấy, có hơi sợ hãi.

Cho dù cô mới đứng ở đây vài phút cũng đã sắp không chịu nổi.

Huống chi là ông bà nội của Khúc Chấn Sơ, người đã bị nhốt ở đây suốt mấy năm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play