Mấy người đều đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Nhĩ Giai, đây có thể coi là bằng chứng thép.
Tiêu Nhĩ Giai nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao có thể? Sao có thể như vậy?”
Cô ta ngã xuống ghế.
Đến khi nội dung trong bút ghi âm phát xong, sắc mặt thẩm phán tối sầm, ông ta gõ pháp chuỳ.
“Tiêu Nhĩ Giai, cô có lời nào để giải thích không?”
“Tôi…”
Cô ta có thể giải thích điều gì?
Tiêu Nhĩ Giai hoảng sợ nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ngồi trong góc lẳng lặng dùng khẩu hình nói với mình.
Tiêu Nhĩ Giai mở to mắt, vội nói: “Thẩm phán, tôi có thể xin tạm hoãn phiên toà không? Tôi cần một chút thời gian, tôi bị đau bụng.”
Nói rồi cô ta ôm bụng nằm bò ra bàn, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Thẩm phán xem xét, đành tạm hoãn phiên tòa.
“Nghỉ ngơi nửa tiếng, tìm bác sĩ khám cho cô ấy trước đi.”
An Diệc Diệp nhìn cô ta và Phùng Tấn bị người đưa đi, trong lòng thấy hơi lo lắng.
Không biết Tiêu Nhĩ Giai lại giở trò gì nữa.
Tiêu Nhĩ Giai vừa ra khỏi toà án đã kéo Phùng Tấn bên cạnh.
“Phùng Tấn, làm sao bây giờ? Em không muốn ngồi tù. Em vẫn còn trẻ, em mới 20 tuổi. Em không muốn lãng phí cuộc đời mình trong tù.”
Vẻ mặt Phùng Tấn hờ hững, anh ta đưa tay nắm lấy tay Tiêu Nhĩ Giai.
“Không sao, có anh đi cùng em mà.”
Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì hất tay anh ta ra.
“Em không đi, phải đi tù thì một mình anh đi đi!”
Nói xong cô ta lại nhớ đến ám hiệu khi nãy Dư Nhã Thiểm nói với mình, trong đầu nảy ra một cách tuyệt vời.
Cô ta thận trọng kéo Phùng Tấn rồi nói: “Lát nữa anh với bọn họ là anh đẩy An Diệc Diệp xuống, được không?”
Phùng Tấn sửng sốt một chút, không ngờ Tiêu Nhĩ Giai lại có thể nói ra ý này.
“Nhưng anh…”
Thấy anh ta không đồng ý, Tiêu Nhĩ Giai cau mày: “Có phải anh không yêu em nữa không? Chẳng phải lúc trước anh đã nói anh sẵn sàng vì em mà hy sinh tất cả ư?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ anh nỡ lòng nào để em chịu khổ trong tù sao? Đến khi được ra tù thì tôi đã già, ai còn lấy em nữa?”
Phùng Tấn kéo tay cô ta.
“Anh lấy em.”
Thấy Tiêu Nhĩ Giai vẫn không vui, anh ta nói thêm: “Nhưng trong tay họ có bản ghi âm.”
“Chỉ là ghi âm thôi chứ đâu phải video, ai biết là em đẩy hay anh đẩy? Chỉ cần anh nói với họ, tuy người nói là em nhưng người đẩy là anh là được.
Anh chủ động nhận tội, lẽ nào họ vẫn không đồng ý?”
Phùng Tấn vẫn còn do dự, Tiêu Nhĩ Giai cắn răng, tung ra tin cuối cùng.
Cô ta chớp mắt, nước mắt lưng tròng, rồi cô ta đưa tay sờ lên bụng mình.
“Anh biết vì sao em không muốn vào không? Không phải em sợ mình chịu khổ, mà vì em lo… con chúng ta chịu khổ.
Phùng Tấn, em mang thai rồi, lẽ nào anh muốn thấy con chúng ta sinh ra trong tù sao?”
Phùng Tấn nghe vậy, trên mặt lập tức có huyết sắc, anh ta vui mừng nhìn Tiêu Nhĩ Giai.
“Em mang thai? Bao lâu rồi?”
“Đúng.”
Tiêu Nhĩ Giai thấy anh ta như vậy thì cau mày, trong mắt thoáng qua tia chột dạ.
Nhưng nghĩ đến mình sẽ phải ngồi tù, cô ta lập tức bình tĩnh lại.
“Em cũng mới biết mấy ngày trước thôi, đang định nói cho anh thì xảy ra chuyện này. Lúc trước em nhờ anh lấy trộm bút ghi âm cũng vì điều này.
Phùng Tấn, anh thật sự muốn con trai anh phải sinh trong tù sao? Đến lúc đó nó sẽ bị mọi người coi thường.”
Mắt Phùng Tấn tối lại, anh ta đưa tay đặt lên bụng dưới của Tiêu Nhĩ Giai.
“Anh không muốn con phải sinh ra trong tù…”
Tiêu Nhĩ Giai gật đầu bảo: “Anh vào một mình vẫn hơn cả hai chúng ta cùng vào. Em và con sẽ chờ anh ở ngoài cho đến khi anh được ra tù.”
Phùng Tấn vẫn im lặng.
Tiêu Nhĩ Giai nói thêm: “Nếu anh không muốn thì cũng được. Chúng ta cùng nhau vào, nhưng nếu con trai chúng trai lớn lên trong tù, không biết nó sẽ thế nào…”
Nói xong cô ta che mặt khóc.
Phùng Tấn cau mày, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được rồi, lát nữa em đừng nói gì, anh sẽ nói với họ tất cả mọi chuyện đều do một mình anh làm. Em chỉ bị anh uy hiếp thôi.”
Anh ta duỗi tay ôm Tiêu Nhĩ Giai vào lòng: “Em sẽ không sao đâu, con của chúng ta cũng vậy.”
Trong lòng Tiêu Nhĩ Giai mừng như điên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra buồn bã.
“Được, em tin anh.”
Nửa giờ sau.
Khi Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn trở lại toà án lần nữa, luật sư đang định hỏi thì Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên bật khóc.
Mà Phùng Tấn ở bên cạnh cô ta lại nói: “Không cần hỏi nữa, chính tay tôi đã đẩy An Diệc Diệp xuống vực, tất cả đều do một mình tôi làm.”
An Diệc Diệp nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tại sao?
Tai sao Phùng Tấn lại vì Tiêu Nhĩ Giai mà hy sinh đến vậy?
Là anh ta tự nguyện sao?
Luật sư của An Diệc Diệp cũng sững sờ.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại rồi hỏi: “Chúng tôi nghe thấy rất rõ ràng giọng nói của Tiêu Nhĩ Giai trong đoạn ghi âm.”
Giọng điệu của Phùng Tấn rất thờ ơ.
“Đó là vì tôi uy hiếp Tiêu Nhĩ Giai, cô ấy bị tôi uy hiếp nên mới tới vách núi cùng tôi, là tôi đe doạ cô ấy nói với An Diệc Diệp.”
Mọi người đều sốc khi thấy sự thay đổi này, Phùng Tấn lại nói tiếp: “Người ra tay cuối cùng đẩy An Diệc Diệp xuống vực là tôi.”
Luật sư nghi ngờ nhìn hai người rồi hỏi: “Cô Tiêu, xin hỏi lời anh ta nói có phải sự thật không? Là anh ta đẩy An Diệc Diệp xuống vực ư?”
Tiêu Nhĩ Giai lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Đúng, là Phùng Tấn. Anh ta uy hiếp tôi, ép tôi phải đứng bên cạnh, cố ý khiến tôi và An Diệc Diệp cãi nhau, cuối cùng nhân lúc tôi không đề phòng, anh ta đã đẩy An Diệc Diệp xuống biển.”
Cô ta khóc không thành tiếng như thể chịu uất ức lớn lắm.
“Tôi cũng từng muốn tìm An Diệc Diệp về nhưng Phùng Tấn không cho tôi đi, anh ta đã dẫn tôi đi nơi khác.”
An Diệc Diệp không khỏi đứng lên, chỉ vào Tiêu Nhĩ Giai: “Là người đương sự, tôi biết rõ người đẩy tôi xuống là Tiêu Nhĩ Giai!”
Tiêu Nhĩ Giai lắc đầu, buồn thương lên tiếng: “An Diệc Diệp, tôi biết cô hận tôi, cô lấy Khúc Chấn Sơ thay tôi nên cô rất bất mãn. Nhưng cô cũng không thể hãm hại tôi như vậy, chỉ dựa vào lời nói một phía của cô, cô có còn bằng chứng gì nữa không?
Cho dù Phùng Tấn đã tự nhận lỗi, cô cũng phải kéo tôi xuống nước sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”
Nói rồi cô ta lại bật khóc.
Lúc này Phùng Tấn lại nói: “Không cần thẩm vấn nữa, tôi là hung thủ làm nên mọi chuyện, bắt tôi đi.”
Thẩm phán đau đầu nhìn họ.
Tuy trong ghi âm có giọng của Tiêu Nhĩ Giai, nhưng không có hình ảnh cụ thể, không thể kết tội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT