An Diệc Diệp thật sự rầu rĩ, Khúc Chấn Sơ cuối cùng đã thỏa hiệp khi thấy cô đúng là không thể ăn được nữa.

"Vậy uống thêm chút canh nhé."

Nói xong anh lại múc hơn nửa bát canh đưa cho cô.

An Diệc Diệp không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy bát canh rồi húp từng chút từng chút một.

Khúc Chấn Sơ mỉm cười ấm áp nhìn cô bưng bát canh uống từng ngụm nhỏ như một chút mèo con.

"Ăn xong, tôi sẽ dẫn em đi một vòng quanh pháo đài."

An Diệc Diệp lúc trước từng ở đây một thời gian dài nên cô đã tìm hiểu về lâu đài này lâu rồi.

Còn đi dạo làm gì nữa?

Nhưng hiện tại cô không dám nói thẳng, dù ai cũng hiểu nhưng chưa ai chốt lại sự việc.

Cô đành phải nói: "Bây giờ cũng trễ rồi, tôi phải về.”

Khúc Chấn Sơ dường như đang chờ đợi câu này, và nói với vẻ mặt rất hiển nhiên rằng: "Vì đã muộn nên hãy ở lại pháo đài. Nơi này rất nhiều phòng, em muốn ở phòng nào cũng được.”

An Diệc Diệp sợ hãi lắc đầu.

"Không được, tôi phải về nếu không bà Nguyễn và quản gia sẽ sốt ruột vì chờ tôi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, tròng mắt tối lại, ánh mắt cũng trở nên sâu xa.

Anh không ngừng tự nhủ bây giờ chưa phải lúc, hãy cho An Diệc Diệp một chút thời gian.

Cứ lặp đi lặp lại điều này trong đầu vài lần, cuối cùng anh cũng gật đầu.

"Được, tôi tiễn em."

Tài xế vừa ăn xong bữa tối mà quản gia vừa mang tới, nhìn thấy An Diệc Diệp đi ra liền vội vàng đứng lên.

"Cô chủ muốn về à?"

"Uhm." An Diệc Diệp gật đầu."Đi thôi."

Quản gia đứng ở một bên, nhìn An Diệc Diệp lên xe dần dần rời đi, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới thôi không nhìn nữa.

"Ông chủ, khi nào thì cô An mới có thể trở về?"

Ông lại thở dài, phàn nàn.

Khúc Chấn Sơ chắp tay sau lưng, quay đầu vào pháo đài.

"Sẽ nhanh thôi."

Xung đột giữa Khúc Chấn Sơ cùng Will nhanh chóng lan ra khắp thủ đô vào ngày hôm sau.

Mọi người đều đang thắc mắc không biết quyền sở hữu cuối cùng của pháo đài cổ kính này sẽ thuộc về ai, nếu thực sự bị Will giành lại thì Khúc Chấn Sơ có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Có người chờ xem kịch vui, cũng có người bất mãn với hành vi của Will.

Will cũng coi như là một người ngay thẳng, sau ngày hôm đó, anh ta không đến pháo đài nữa, cũng không giở trò gì, thay vào đó, anh ta trực tiếp gửi chứng cứ mà mình đang giữ đến viện kiểm sát và yêu cầu họ phán quyết.

An Diệc Diệp nghe tin, nhịn không được mà đến pháo đài cổ một chuyến nữa.

Còn chưa vào đến nơi, xe đã bị người ta cản lại rồi.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn thì thấy Khúc Diên Nghị đang đứng ngoài xe.

Anh ta mặc một bộ vest, đứng ở ven đường, mỉm cười nhìn An Diệc Diệp.

Thấy An Diệc Diệp nhìn lại, anh ta còn vẫy tay với cô rồi đi tới dựa vào cửa xe.

"Đã lâu không gặp, Diệc Diệp."

An Diệc Diệp nhíu mày.

Lái xe lúc này dò hỏi: "Thưa cô, cô có muốn lách qua không?"

Cô xua tay.

"Không cần."

Nói xong, An Diệc Diệp đẩy cửa xe ra bước xuống.

Khúc Diên Nghị đến trước mặt cô và nói: "Tôi biết cô nhất định không sao, nếu có chuyện gì xảy ra với cô, tôi chắc chắn sẽ rất buồn."

Lúc trước anh ta đã thoả thuận với Tiêu Nhĩ Giai sẽ không gây tổn thương cho An Diệc Diệp nhưng sau đó cô ta đột nhiên đổi ý!

Nghĩ đến đó anh ta lại nhíu mày khó chịu.

An Diệc Diệp nhìn anh ta hỏi: "Sao anh lại ở đây.

Khúc Diên Nghị cười:

"Tôi đến đây với ba mẹ. Chuyện lần này lớn như vậy, bọn họ hơi lo nên đến xem tình hình thế nào.”

Khúc Kiều cùng Thẩm Thanh Chiêu cũng đến đây?

An Diệc Diệp không có ấn tượng tốt với người nhà của Khúc Chấn Sơ, quả đắng đã gieo từ đời trước không thể nào cứu vãn được.

Chẳng qua cô cảm thấy đối phương đến cũng không có ý tốt đẹp gì.

Nghe anh ta nói xong An Diệc Diệp trực tiếp bước vào trong.

Khúc Diên Nghị thấy cô không để ý đến mình thì vội vàng kéo tay cô lại.

"Làm sao vậy? Sao lại lạnh lùng như vậy? Tâm trạng không tốt sao?"

An Diệc Diệp chỉ hất tay anh ta ra chứ không thèm nhìn.

"Chính là anh và Tiêu Nhĩ Giai đã đưa tôi và Mai Ấn Cầm rời khỏi bệnh viện và tạo ra scandal? Hai người biết nhau từ khi nào? Mục đích là gì?”

An Diệc Diệp chỉ hỏi một câu đã khiến Khúc Diên Nghị sững sờ trong giây lát.

Một lúc sau, anh ta mới nhếch mép nhưng trong mắt không hề có ý cười, mà chỉ loé lên một tia giảo hoạt.

"Cô biết chuyện này từ khi nào?"

An Diệc Diệp không trả lời mà chỉ tiếp tục đi vào pháo đài cổ.

Trong phòng khách, Khúc Kiều cùng Thẩm Thanh Chiêu đang giằng co với Khúc Chấn Sơ.

Khi nghe tin tức về pháo đài cổ, họ nhân cơ hội đến xem thế nào, nhưng không ngờ rằng Khúc Chấn Sơ toàn trả lời không biết rồi xem họ như không khí, hoàn toàn không để ý tới họ.

Thẩm Thanh Chiêu lập tức bất mãn, tức giận nói: "Chúng ta quan tâm đến con còn con thì sao chứ? Có lòng tốt thì bị xem là lòng lang dạ sói, đã bao nhiêu lần như vậy rồi hả, nếu không phải con họ Khúc thì ai rảnh mà quan tâm tới chuyện của con chứ?”

Khúc Chấn Sơ giương mắt liếc nhìn hai người trước mặt.

Thẩm Thanh Chiêu vì quan tâm anh mà đến sao?

Không bao giờ có chuyện đó!

Tới rây máu ăn phần chăng?

Về phần Khúc Kiều thì anh chẳng buồn bình luận vì chẳng có gì để nói về bà ta cả.

Khúc Chấn Sơ viện cớ: "Nếu hai người thấy tôi tiếp đãi không được chu toàn thì cứ đi.”

"Con!"

Thẩm Thanh Chiêu trừng mắt với anh, đang định chửi ầm lên.

Thì thấy hai mắt Khúc Chấn Sơ sáng lên, đứng bật dậy nói với người sau lưng họ.

"Em đến rồi."

An Diệc Diệp không ngờ rằng Khúc Chấn Sơ phản ứng mạnh như vậy khi thấy cô đến nên hơi sửng sốt một chút rồi mới gật đầu.

Cô cũng thấy Khúc Kiều cùng Thẩm Thanh Chiêu nhìn mình với ánh mắt phức tạp, khó mà diễn tả bằng lời.

Khúc Chấn Sơ chạy tới trước mặt cô, khẽ cười:

"Lại nhớ tôi sao?"

An Diệc Diệp không biết là Khúc Chấn Sơ mặt dày như vậy, cô cũng chẳng phản bác anh làm gì, cứ thế đi vào.

"Tôi nghe nói Will đã nộp đơn kiện lên tòa án, vì vậy tôi đến đây để xem anh thế nào."

Khúc Chấn Sơ gật đầu nói: "Vậy tức là nhớ tôi rồi.”

An Diệc Diệp có chút bất lực, thậm chí cảm thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng đây không giống với ấn tượng trước kia của cô về anh, anh trở nên ngây thơ hơn.

Nhưng cô cũng không thể nào nổi giận với anh được.

Cô vừa vào, Thẩm Thanh Chiêu nhìn thấy đã nén giận.

"Đây chẳng phải là con gái nuôi của bà Nguyễn à? Sao lại rảnh rỗi mà đến chỗ này?"

Giọng điệu quái lạ thu hút sự chú ý của An Diệc Diệp.

Thẩm Thanh Chiêu nhìn vào mắt cô nói: "Sao thế? Chẳng lẽ tôi nói sai?"

Với bà ta mà nói thì cô gái trước mặt là người kết hôn với Khúc Chấn Sơ vì tiền và cũng chỉ là một đứa con côi không ai cần ở cô nhi viện.

Dù được bà Nguyễn nhận làm con nuôi đi nữa thì vẫn là một kẻ bị bỏ rơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play