Trong phòng làm việc an tĩnh, hai bàn sách một lớn một nhỏ dựa vào một chỗ.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu xuống mặt đất, chiếu sáng toàn bộ phòng làm việc.

An Diệc Diệp ngồi phía sau bàn đọc sách khá nhỏ kia, cúi đầu, nghiêm túc sửa sợi dây chuyền đã bể tan tành trong tay.

Ánh mặt trời rơi vào trên người cô, chiếu lên váy trắng trên người cô giống như là phát sáng, gò má đỏ ửng, dáng vẻ khẽ rũ mắt xuống, nhìn qua vô cùng nghiêm túc.

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là hình ảnh trước mắt.

Ngón tay linh hoạt dùng dụng cụ sửa lại cái móc đã lõm xuống, các đầu ngón tay hơi hồng, giống như một đóa hoa sen xinh đẹp.

Anh nhớ tới trước kia dường như ở chỗ nào đó nghe qua, tay như vậy gọi là tay búp sen, trắng trắng đỏ ửng, chắc hẳn vô cùng mềm mại...

Cái ý nghĩ này vừa lóe ra, Khúc Chấn Sơ ngẩn ra, tức giận chuyển tầm mắt của mình.

Anh bố trí người phụ nữ này ở bên cạnh mình, là muốn tận mắt phơi bày cái mặt nạ giả tạo của cô, không phải bị cô cám dỗ!

Khúc Chấn Sơ chau mày, mặt đầy vẻ giận dữ, giống như có thù oán với tài liệu trước mắt vậy.

An Diệc Diệp tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ngồi thẳng tắp, cả người cũng tản ra khí thế người sống chớ tiến vào, cảm giác không thể nào giải thích được.

Anh thế này là sao?

Mình một câu cũng chưa nói, lại chọc giận tới chỗ nào của anh rồi?

An Diệc Diệp thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc trong tay.

Nhanh chóng đem sợi dây chuyền sửa xong, cũng không cần tới phòng làm việc này nữa.

Sau này ở trong nhà này, cô vẫn nên tránh Khúc Chấn Sơ.

Vốn cho là Khúc Chấn Sơ qua mấy ngày sẽ tới công ty, tập đoàn nền tảng khổng lồ M. I dưới tên anh, liên quan đến tàu thuyền, điện tử, ăn uống đủ loại nghề, ở trong nước, thậm chí trên quốc tế đều có địa vị nhất định.

Là người đứng đầu tập đoàn M. I, thời gian anh rời công ty chắc không thể quá dài mới đúng.

Nhưng liên tục một tuần, An Diệc Diệp mỗi lần đẩy cửa phòng làm việc ra, luôn có thể thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở bên trong.

Người này không tới công ty, không sợ công ty đóng cửa sao?

An Diệc Diệp lặng lẽ nhìn anh một cái, không nghĩ tới thấy được một đôi mắt đen nhánh thâm thúy!

Đôi mắt kia trầm trầm rơi xuống trên người cô, giống như bản chất.

Cô lật đật thu hồi tầm mắt lại, cúi đầu đi về hướng bàn sách của mình.

“Qua đây.”

Giọng trầm thấp đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

An Diệc Diệp dừng chân lại, do dự trong một giây mới đi tới.

Ánh mắt người đàn ông dừng trên màn hình máy tính, duỗi một tay ra với cô, hiển nhiên chính là muốn cô nắm tay.

Thấy An Diệc Diệp chậm chạp bất động, anh mới hơi dời ánh mắt đi, liếc cô một cái.

Trong lòng An Diệc Diệp căng thẳng, vội vàng nắm tay anh, ngay sau đó liền bị kéo qua.

“Tiếp tục.” Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng về phía màn hình máy tính.

An Diệc Diệp lúc này mới phát hiện, anh lại đang mở video.

Máy tính đầu bên kia dường như là ở trong phòng họp, có bảy tám người mặc tây trang màu đen đang ngồi, trẻ có già có, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Bọn họ đang họp?

Theo động tác của Khúc Chấn Sơ, ánh mắt tất cả đồng nghiệp đều rơi vào trên người cô.

An Diệc Diệp sợ hết hồn, vội vàng giãy giụa.

Cánh tay cứng rắn của Khúc Chấn Sơ siết eo cô rất chặt, nghiêng đầu, ở bên tai cô.

“Đừng lộn xộn.”

Hơi thở nóng bỏng phả ra bên lỗ tai, thanh âm trầm thấp dường như còn mang theo dòng điện.

An Diệc Diệp run rẩy, cúi đầu xuống, không dám cử động.

Cũng may những người trong phòng họp đó, rất nhanh liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

Tay của Khúc Chấn Sơ giam cầm ngang hông cô, dường như không cho phép cô chạy trốn.

Anh hướng về phía người trong video nói: “Đem vấn đề mới vừa rồi lặp lại lần nữa, vợ tôi nói, cô ấy có chút ý tưởng khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play