An Diệc Diệp ngắm nhìn xung quanh, thậm chí còn không muốn ở đây quá lâu, nên vừa ngồi xuống đã lên tiếng:

“Tôi hy vọng anh có thể suy xét lại chuyện mấy món đồ cổ của anh Will. Mấy món đó đều có giá trị rất cao, nếu có thể để nó ở viện bảo tàng...”

Cô đang nói thì bị Khúc Chấn Sơ giơ tay lên cắt ngang.

“Chúng ta dùng bữa trước đi.”

An Diệc Diệp mím môi, lúc này mới gật đầu.

“Ừm.”

Thức ăn đã được mang lên, hai người lặng lẽ thưởng thức.

Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới đột ngột lên tiếng.

“Đây là nơi đầu tiên mà vợ chồng tôi cùng ngồi ngắm pháo hoa.”

An Diệc Diệp vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hôm nay bên ngoài thật sự tối đen.

Khúc Chấn Sơ thấy hành động này của cô, thì khóe miệng khẽ cong lên.

“Nếu cô thích thì tôi có thể bảo toàn thành phố bắn pháo hoa cho cô.”

An Diệc Diệp lắc đầu, rồi cúi đầu nhìn bò bít tết trong dĩa.

Cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng.

“Hình như tôi từng nghe người khác nhắc đến, lúc vợ anh bị bệnh nằm viện, anh vẫn còn đi ăn ở đây cùng người khác...”

Cô dè dặt nói ra những lời đã chôn giấu rất lâu ở trong lòng, nhưng không dám nhìn vào mắt của Khúc Chấn Sơ.

Cô không phải thánh nhân, cũng sẽ đố kỵ, bất mãn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô biểu hiện như vậy trước mặt Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

Anh quan sát kỹ cô, rồi phân tích tỉ mỉ xem, An Diệc Diệp ở trước mặt có giống như anh nghĩ hay không?

Anh nhìn một hồi, thấy An Diệc Diệp chậm chạp ngẩng đầu lên, thì từ từ nhoẻn miệng cười.

“Có thể nói lúc đó tôi là tên khốn.” Anh nói thẳng.

“Tôi lo lắng tình cảm mà vợ tôi dành cho tôi, sợ cô ấy tiếp cận tôi mới mục đích khác.”

“Tôi cố ý kích thích cô ấy, làm rất nhiều khốn nạn, nhưng tôi muốn nói một điều, tôi chỉ ngắm pháo hoa với một người mà thôi.”

Anh nhìn An Diệc Diệp bằng ánh mắt sâu xa, dù đối phương cúi đầu, khiến anh chỉ nhìn thấy xoáy tóc của đối phương.

Nhưng dù là thế, anh cũng cảm thấy xoáy tóc này đáng yêu đến mức khiến anh run rẩy.

“Tôi chỉ hôn môi, ôm vai của cô ấy, trong tim cũng chỉ có mình cô ấy.”

An Diệc Diệp vẫn không dám ngẩng đầu, tim hơi rối bời.

Thậm chí còn nhất thời đập loạn nhịp.

Cô vẫn cúi đầu, nói rất nhỏ.

“Nhưng khoảng thời gian đó, anh đã dẫn rất nhiều người quay về lâu đài cổ.”

Cô như bước ra khỏi tình cảnh, đặt vào vị trí người đứng xem, nên có thể nói ra rất nhiều lời.

Giờ những lời mà An Diệc Diệp từng chôn ở đáy lòng, đều được thổ lộ thông qua thân phận khác.

Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

“Xin lỗi.”

Anh gượng cười: “Lúc đó tôi quá hồ đồ, đó là người tôi cố ý dẫn về để thử cô ấy. Cô ấy vừa rời đi, tôi đã đuổi bọn họ về rồi.”

An Diệc Diệp im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới phát ra một âm thanh rất nhỏ.

“Ừm.”

Cô không ngờ, chân tướng chuyện khiến mình đau khổ trong thời gian dài lại như vậy.

Trong khoảng thời gian đó, bọn họ thăm dò, tổn thương lẫn nhau.

Nhưng cuối cùng đến hôm nay, hiểu lầm đó đã được hóa giải.

An Diệc Diệp khẽ thở dài, tảng đá luôn đè ở trong tim nhất thời tan biến.

Nhưng tâm trạng cô vẫn không thả lỏng.

Vì cô biết mọi thứ đều đã quá muộn.

Nếu lúc đó cô không rơi xuống biển, mà nói hết những gì mình nghĩ trong lòng cho anh biết, có lẽ bọn họ sẽ không rơi vào tình cảnh này...

Một lúc sau, An Diệc Diệp mới đặt dao nĩa xuống.

“Thật ra tôi cảm thấy mấy món đồ cổ của anh Will cực kỳ thích hợp, nếu có thể tiến hành theo nghi thức quyên tặng, chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang rất lớn trong giới. Anh Khúc, anh hãy cân nhắc xem thế nào?”

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô.

An Diệc Diệp nhìn thấy ánh mắt của anh, thì nhất thời nghẹn họng, không nói tiếp được.

Cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng gật đầu đáp: “Tôi đồng ý chuyện cô vừa nói.”

Trong đôi mắt sâu thẳm đó hiện lên tia thỏa hiệp chưa bao giờ có, cũng như vẻ dịu dàng và thâm tình mà trước đây cô không nhận ra.

An Diệc Diệp gần như muốn đắm chìm trong đôi mắt này.

Cô khẽ quay đầu, né tránh tầm mắt của anh.

“Cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ bàn bạc với Will.”

Khúc Chấn Sơ gật đầu, nhưng lại khẽ lầm bầm.

“Quả nhiên đặt dưới mí mắt tôi vẫn an toàn nhất.”

An Diệc Diệp nghe xong thì ngừng động tác đứng dậy.

Hôm sau, An Diệc Diệp và Will bàn chuyện liên quan đến công việc.

Vừa biết đối phương đã đồng ý, Will liền gật đầu tán thành.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ tặng đồ tới đây trước.”

An Diệc Diệp ngăn cản anh ta: “Anh đừng gấp, đến lúc đó sẽ tổ thức một buổi lễ quyên tặng, anh hãy chuẩn bị cho kỹ đi.”

Mấy người ông Bành ông Trương nghe nói đồ trong tay Will đều mang đi tặng viện bảo tàng Duy Thê, thì cực kỳ tiếc nuối.

“Lại để cho thằng nhãi đó được hời rồi.”

“Thôi bỏ đi, dù gì viện bảo tàng cũng thuộc về nhóc con.”

Vừa dứt lời, ông Trương liền sửng sốt, rồi nhận ra điều bất ổn, nên nhìn về phía An Diệc Diệp ngay.

An Diệc Diệp mỉm cười, thấy cô không nổi giận, ông mới dám nói: “Đây đều là chuyện của quá khứ rồi, không nhắc thì thôi, không nhắc thì thôi.”

Dù gì thì giờ Will và Khúc Chấn Sơ cũng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, nên mấy người đứng ngoài cuộc như bọn họ cũng không tiện nói gì.

Mấy ngày sau, lễ quyên tặng với quy mô lớn được tổ chức ở trước cửa viện bảo tàng.

Ban đầu quá trình xây dựng viện bảo tàng này đã rầm rộ, thay đổi bất ngờ, cuối cùng hôm nay lại xảy ra biến cố.

An Diệc Diệp đã không còn là An Diệc Diệp của ngày xưa nữa, đồng thời ngay cả vợ cũng là giả.

Theo mọi người thấy, giờ hai chữ “Duy Thê” khoe khoang tỏ tình ngày trước, đã trở thành trò cười hết sức.

Hôm đó có không ít phóng viên đi tới, nhưng lại nhận ra An Diệc Diệp cũng đang ở đó, nên nhất thời điên cuồng lần nữa.

Khúc Chấn Sơ ngăn bọn họ ở bên ngoài, rồi nhanh chóng bắt đầu cắt băng khánh thành và nghi lễ quyên tặng.

Tối hôm đó, Will lần lượt chuyển đồ mình quyên tặng vào viện bảo tàng.

Viện bảo tàng vốn trống trơn, nhất thời được lấp đầy một góc.

Bận rộn mấy ngày, không dễ gì lễ quyên tặng này mới kết thúc.

An Diệc Diệp rảnh rỗi, lúc định tới chỗ ông Bành để lên lớp, thì một vị khách không mời mà đến bỗng ghé thăm.

Quản gia Thẩm Trình đi vào, đứng cách cô không xa.

“Cô chủ, Dư Nhã Thiểm đang ở bên ngoài, nói muốn gặp cô.”

An Diệc Diệp nghe thấy cái tên này thì hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Cô ta tới đây làm gì?

Cô nhíu mày rồi lắc đầu đáp.

“Tôi không muốn gặp cô ta.”

Nhưng quản gia lại nói: “Cô ta còn dẫn theo mấy đứa nhỏ.”

An Diệc Diệp càng khó hiểu hơn.

Rồi quản gia đưa một tấm hình cho cô nói: “Cô ta nói, chỉ cần cô xem xong tấm hình này thì sẽ đi gặp cô ta.”

An Diệc Diệp nhận lấy tấm ảnh, cô vừa nhìn thấy rõ nó đã nhất thời trợn tròn mắt.

Đây là ảnh Dư Nhã Thiểm chụp chung với mấy đứa trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play