An Diệc Diệp còn chưa quay đầu lại, đã có người chen giữa cô và Will, tách bọn họ ra.
Khúc Chấn Sơ đứng phía trước cô, cản lại tầm mắt của Will.
“Cô ấy có.” Anh nói.
Will nhìn anh với ánh mắt kì lạ, lại nhìn sang An Diệc Diệp, có chút tò mò.
“Anh này, anh là bạn trai của cô An sao?”
Khúc Chấn Sơ mím chặt môi.
Anh không phải bạn trai của An Diệc Diệp, anh là chồng cô!
Nhưng, lúc này anh lại không thể nào nói ra lời đó.
Will thấy anh chần chừ không nói, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp.
“Cô An, anh ta là bạn trai cô sao?”
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Chuyện đó… viện bảo tàng mà tôi nói với anh, tôi sẽ liên hệ giúp anh.”
Will nghi hoặc nhìn cô, thấy An Diệc Diệp cũng không muốn tiếp tục nữa mới gật đầu.
“Được.”
Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra đưa cô.
“Đây là cách thức liên lạc của tôi, sau này chúng ta có thể cùng đi tham quan viện bảo tàng.”
Nói chuyện một lúc, anh ta lại phấn khích trở lại.
“Tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ phục chế văn vật của nhà phục chế văn vật, nhất định sẽ là một hình ảnh vừa thần kì lại vừa tuyệt đẹp!”
Nói xong, anh ta lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Vậy tôi cáo từ trước, sau này có thời gian thì chúng ta gặp lại.”
Sau đó liền quay người rời đi.
Bên cửa sổ chỉ còn lại An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ vẫn đang đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, không quay đầu lại, cứ quay lưng về phía cô.
An Diệc Diệp nhìn bóng lưng anh, im lặng một lúc.
“Ban nãy cảm ơn anh.”
Lúc này Khúc Chấn Sơ mới quay đầu lại, giọng nói như đang ra lệnh.
“Cách xa loại người đó ra một chút.”
An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút bất mãn: “Nhưng về sau anh ta còn định quyên tặng văn vật cho viện bảo tàng nữa đó.”
Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nhíu mày: “Người đó vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
Vừa gặp mặt đã hôn tay người ta, ngày đầu đã hỏi có bạn trai hay chưa.
Là người tốt được chắc?
An Diệc Diệp thấy anh có cái nhìn phiến diện về Will, lập tức bất mãn.
“Tôi cảm thấy con người anh Will không tệ, nếu không cũng không vượt ngàn dặm xa xôi đến nước ta để quyên tặng đồ cổ.”
Vừa nói xong, cô ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng lúc càng tối đi, không khác gì cục than.
Ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút mất tự nhiên.
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Sau này bớt qua lại với anh ta đi. Vũ Thực lúc nãy đó, vẫn chưa nhận được bài học à?”
An Diệc Diệp nghe vây, lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Có phải anh cảm thấy lúc nãy là lỗi của tôi không? Là do tôi trêu chọc bọn họ trước?”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy lời nói này, lập tức nhíu chặt mày.
“Tôi không có ý đó.”
Nhưng An Diệc Diệp đã quay người đi, không muốn nhìn thấy anh.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây. Tiệc khiêu vũ còn có không ít người, tôi phải đi trêu chọc từng người một mới được.”
Cô cố ý nói một câu, rồi định rời đi.
Nhưng mới bước một bước, Khúc Chấn Sơ lại chợt giơ tay ra kéo cô lại.
An Diệc Diệp bị anh kéo liền dừng bước, nhưng không quay người lại.
Im lặng vài giây, Khúc Chấn Sơ vẫn không nói gì.
Lúc cô chuẩn bị hất tay Khúc Chấn Sơ ra, một giọng nói rất nhỏ truyền vào tai cô.
“Anh đang ghen…”
An Diệc Diệp ngơ ra, thậm chí còn đang nghi ngờ không biết có phải cô nghe nhầm nữa hay không.
Nhưng ngay sau đó, Khúc Chấn Sơ lại lặp lại một lần.
“Anh ghen rồi.”
“Anh không thích em nói chuyện với người khác, ban nãy lúc anh nhìn thấy Vũ Thực kéo em, anh muốn tiến tới cứu em, nhưng lại bị anh ta nhanh hơn một bước, anh rất không vui.”
Anh cố ý nhấn mạnh câu cuối.
An Diệc Diệp cứng đờ tại chỗ, cô không dám quay đầu lại.
Vì lúc này mặt cô vừa đỏ ửng, vừa nóng bừng, đến cả đôi tai cũng phiếm hồng.
Cô cúi đầu, như muốn vùi mình vào trong ngực.
“Anh buông tay ra trước đã.” Cô nhỏ giọng nói một tiếng.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không chịu.
An Diệc Diệp đành phải lặp lại một lần nữa: “Anh buông tay ra đã, tôi không đi.”
Có được lời đảm bảo, Khúc Chấn Sơ mới buông cô ra.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, cảm giác sắc mặt không còn quá đỏ nữa mới quay đầu lại.
Nhưng vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ở phía sau, lời anh nói lúc nãy bất giác vang lên bên tai cô, cô không kìm nổi lại đỏ ửng mặt, đến cả dũng khí nhìn anh cũng không có.
Cô cố ý nói: “Anh là gì của tôi? Tại sao phải ghen? Tôi nói chuyện với ai cũng là quyền của tôi.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, như đang đấu tranh mạnh mẽ trong lòng, khiến sắc mặt anh nhìn có vẻ hung dữ.
Im lặng vài phút, sắc mặt anh càng lúc càng đáng sợ, thậm chí ánh mắt cũng tối đi.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Tóm lại là anh ghen rồi.”
Nói xong, anh lại giận dữ nói: “Anh không thích em nói chuyện với người đàn ông khác.”
An Diệc Diệp nhìn anh.
“Nhưng tôi cứ muốn nói chuyện với người khác đấy.”
Khúc Chấn Sơ như là vô cùng khổ sở, nhíu mày lại.
An Diệc Diệp lại đếm cho anh từng người một.
“Ông Trương, ông Bành, còn có những người làm việc cùng, quản gia Thẩm Bình và cả anh Will ban nãy nữa…”
Cô càng nói, sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng đen đi.
“Đừng nói nữa.”
An Diệc Diệp nhìn anh, vội im bặt lại.
Rất rõ ràng, Khúc Chấn Sơ đang tức giận.
Anh lạnh lùng nói: “Ông Trương, ông Bành, quản gia đều được, Will không được.”
“Nhưng anh ta muốn quyên tặng đồ cổ cho viện bảo tàng.”
Khúc Chấn Sơ nói thẳng: “Viện bảo tàng có nhiều người như vậy, bảo ông Bành nói chuyện với anh ta.”
“Vậy sao được? Sao có thể để thầy bàn bạc trong khi trò nghỉ ngơi được.”
Khúc Chấn Sơ đen mặt đi, đành phải thỏa hiệp.
“Khi nào thì gặp? Anh đi với em.”
An Diệc Diệp không trả lời, mà nói: “Anh còn chưa nói với tôi tại sao anh lại không cho tôi nói chuyện với người khác đâu.”
An Diệc Diệp không biết Khúc Chấn Sơ còn có một mặt trẻ con như vậy, mắt chữ A miệng chữ O nhìn anh.
Một lúc sau mới quay đầu qua, nói: “Đây không phải việc tôi có thể kiểm soát, nếu thầy Bành ra lệnh, tôi vẫn phải tiếp đãi anh Will, huống chi anh ta là người tốt, không giống Vũ Thực.”
Khúc Chấn Sơ bất mãn, giọng điệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
“Người xấu sẽ viết hai chữ người xấu lên mặt mình sao?”
“Có phải anh cho rằng đàn ông trên toàn thế giới đều là người xấu đúng không?”
Khúc Chấn Sơ nói: “Đúng vậy!”
An Diệc Diệp nhíu mày nhìn anh.
“Anh cũng vậy?”
Khúc Chấn Sơ tiến lên trước một bước, tiến gần cô.
“Anh là người đàn ông xấu xa nhất trên thế giới này.”
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ ngay gần mình, nhịp tim chợt tăng nhanh.
Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục thấp giọng nói: “Vì anh đã đánh mất vợ mình.”
“Giờ anh chỉ hi vọng cô ấy có thể trừng phạt anh, có thể trở về bên anh thôi.”
Tim An Diệc Diệp chợt thót lên, quay đầu đi không nhìn anh.
“Lời nói này sao anh không nói với vợ mình?”
Khúc Chấn Sơ lại tiến gần An Diệc Diệp.
“Vì trước kia anh là một tên khốn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT