Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai An Diệc Diệp.

Giọng nói của Khúc Chấn Sơ như mang theo dòng điện vang vọng bên tai cô.

Cả người An Diệc Diệp không khỏi run rẩy, ngay cả tai cũng tê dại.

“Thật... thật không?”

An Diệc Diệp hoảng loạn đáp lại, thậm chí còn không dám nhìn mặt Khúc Chấn Sơ.

Trong suốt bài nhảy tiếp theo, bọn họ không nói gì nữa, ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng không lên tiếng.

Nhạc kết thúc, An Diệc Diệp vừa bước ra khỏi sàn nhảy thì lại có người đi tới mời cô.

“Cô An, chúng ta có thể nhảy một bài không?”

An Diệc Diệp xua tay, từ chối yêu cầu của bọn họ, rồi xoay người đi qua một bên.

Cô vừa đi tới trước cửa sổ, thì bỗng nghe thấy hình như có người đang gọi cô.

“Nhóc con! Nhóc con!”

An Diệc Diệp vừa quay đầu lại, đã thấy ông Bành và ông Trương đang đứng bên cạnh vẫy tay với cô.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn bọn họ, rồi mỉm cười chào hỏi.

“Ông Trương.”

Ông Trương vừa nghe thì vỗ ông Bành ở bên cạnh ngay.

“Ông xem! Ông xem! Tôi nói rồi mà, chắc chắn con bé là Diệc Diệp, chỉ có con bé mới có thể có khí chất như vậy.”

Dứt lời, ông vội đi tới đây.

“Nhóc con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cháu bỗng trở thành người nhà họ Nguyễn thế?”

An Diệc Diệp lắc đầu đáp: “Là bà Nguyễn nhận nuôi cháu.”

“Nhưng dù là vậy, thì tại sao cháu lại nói cháu không phải là nhóc con?”

An Diệc Diệp khẽ cười.

“An Diệc Diệp ngày trước đã rơi xuống biển chết rồi, nên cháu không phải cô ấy.”

Ông Trương sửng sốt rồi vỗ trán, nhất thời vỡ lẽ.

“Đúng! Đúng! Như vậy cũng tốt! Sau này cháu khỏi phải bị tên Khúc Chấn Sơ đó quấy rầy nữa, tên đó chẳng có chỗ nào tốt.”

Ông Bành không kích động như ông ta, sau khi xác nhận người trước mặt là An Diệc Diệp, ông bỗng thư thái.

Dù thế nào, chỉ cần nhóc con có thể bình an hạnh phúc là được rồi.

“Vậy giờ cháu định làm gì?” Ông Bành hỏi.

An Diệc Diệp ngẫm nghĩ, rồi nói ra kế hoạch lúc trước.

“Cháu sẽ không để mấy người từng đốt cô nhi viện, rồi đẩy cháu xuống vách núi, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà bọn họ phải trả giá về những chuyện mình đã làm sai.”

Cả ông Trương và ông Bành đều gật đầu.

“Không thành vấn đề! Chỉ cần cháu nói một câu, chúng ta sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình.”

Ông vỗ ngực mình bảo đảm.

Ông Bành ở bên cạnh không nhịn được mà nói lời cảnh tỉnh ông ta.

“Giờ nhóc con đã là con gái bà Nguyễn, thì ai dám chọc vào nó? Bọn họ chán sống rồi à? Còn chuyện nào con bé không làm được không? Ông hãy yên tĩnh chút đi!”

Ông Trương bất mãn lườm ông ta.

“Chuyện này có quan hệ gì? Nhóc con Diệc Diệp, nếu cháu cần làm chuyện gì thì cứ việc nói với ông, ông sẽ bảo thằng con ngốc nhà ông đi làm giúp cháu.”

Dứt lời, ông lại nhíu mày.

“Nhưng tên Khúc Chấn Sơ đó, cháu không được ở bên cậu ta nữa. Cháu có biết không, ban đầu khi cháu rơi xuống biển, Khúc Chấn Sơ còn cử người đi tìm kiếm cháu, nhưng chưa tới hai ngày sau đó đã từ bỏ rồi.”

“Người như vậy có điểm nào tốt đâu chứ, cháu mau quên cậu ta đi.”

“Anh ấy không tìm kiếm cháu ư?”

“Cậu ta có tìm, nhưng chưa tìm được mấy ngày đã từ bỏ rồi, cháu nói xem làm vậy có được không?” Ông Trương giận dữ bất bình.

Gương mặt đang mỉm cười của An Diệc Diệp bỗng trở nên nhợt nhạt, khẽ rũ mắt xuống.

“Có lẽ, anh ấy cảm thấy cháu thật sự đã chết rồi.”

Ông Bành thấy mắt cô hiện lên vẻ đau thương thì bất mãn vỗ vai ông Trương, bảo ông ta đừng nói nữa.

Ông Trương sờ mũi, tùy ý nói: “Nhóc con, cháu cũng đừng lo lắng, trên đời này vẫn còn nhiều đàn ông tốt mà, không tìm được cóc ba chân, nhưng đàn ông hai chân thì đâu đâu cũng có, đúng không nào?”

“Ông nói với cháu này, thằng con ngốc nhà ông...”

Ông vừa mở miệng, ông Bành đã mất kiên nhẫn ngắt lời ông.

“Con trai ông ngốc như vậy thì đừng giới thiệu cho nhóc con.”

Ông Trường lườm ông ta ngay, bất mãn nói: “Con trai tôi ngốc chỗ nào? Một mình nó điều hành công ty lớn như vậy, nên rất thông minh.”

An Diệc Diệp thấy hai người đấu võ mồm với nhau, thì không khỏi bật cười.

“Ông Bành, sau này cháu sẽ tiếp tục đến lớp của ông, nhưng có lẽ sẽ không quay về trường học được nữa.”

Ông Bành gật đầu.

“Không thành vấn đề, dù gì học ở trường cũng như ở nhà, ông khẳng định sẽ bồi dưỡng cháu đến mức trò giỏi hơn thầy.”

Vừa nghe thấy hai người nhắc đến đồ cổ, ông Trương cũng kích động, vội kéo An Diệc Diệp.

“Đúng rồi, hôm trước ông mới lấy được mấy món đồ cổ, đang lo là không có ai xem giúp đây, cháu xem khi nào rảnh rỗi thì chúng ta cùng đi xem đi.”

An Diệc Diệp tốt bụng gật đầu.

“Vâng, đợi cháu rảnh rỗi sẽ qua đó với ông.”

Nhưng ông Bành nghe xong câu này thì hơi bất mãn.

Mấy lão già này luôn đưa đồ cổ cho An Diệc Diệp giám định, có phải bọn họ còn nhờ cô vá lại những mà bản thân đã làm vỡ đúng không?

Chẳng lẽ bọn họ không biết, nhà phục hồi văn vật còn hiếm hơn cả văn vật?

Tiền thù lao cho mỗi lần làm là từ 300 triệu đến 3 tỷ, nhưng An Diệc Diệp đã thành công làm miễn phí cho bọn họ.

An Diệc Diệp tốt bụng, chưa bao giờ nói sẽ thu tiền.

Ông Bành không khỏi lườm ông Trương, rõ ràng gia sản nhà ông ta đồ sộ như vậy, thế mà keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước.

Sợ ông ta lại tìm An Diệc Diệp phục hồi đồ gì đó, nên ông Bành không nói hai lời, vội kéo ông ta rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, mấy người vốn đang đứng đợi bên cạnh để trò chuyện với An Diệc Diệp, lại chen chúc đi tới bao vây cô.

An Diệc Diệp nhìn đám người xung quanh, hơi đau đầu xua tay với họ.

“Xin lỗi, tôi không muốn khiêu vũ nữa.”

Mọi người đành phải đổi lời: “Nếu không khiêu vũ nữa, vậy chúng ta trò chuyện đi.”

“Cô An, cho hỏi bình thường cô có sở thích gì?”

“Cô thích xem phim gì?”

Mỗi người một câu, rõ ràng đang muốn mượn cơ hội để lấy lòng An Diệc Diệp.

Sao An Diệc Diệp lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ chứ, cô xua tay, vội tìm mấy cái cớ rồi lén lút rời đi.

Trong phòng khách đều là người, nên cô đành phải đi ra sân.

Nghe thấy tiếng bữa tiệc xa dần ở phía sau, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoa trong sân đang nở rộ, đèn bên đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.

An Diệc Diệp đi qua đó, rồi ngồi xuống ghế băng dài, cúi đầu nhìn hai chân mình.

Cô vẫn chưa quen mang giày cao gót thế này cho lắm, nên chỉ mới đi được một lúc đã cảm thấy hơi đau rồi.

Cô thấy xung quanh không có ai nên cúi người, đang định cởi giày ra để thả lỏng một lát.

Nhưng vừa cúi đầu, trước mặt cô bỗng xuất hiện một đôi tay.

Ngón tay thon dài cầm chân của An Diệc Diệp lên trước, rồi nhẹ nhàng để lên đầu gối của mình.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy Khúc Chấn Sơ đang cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc cởi giày cao gót cho cô.

Bàn chân trắng nõn bị giày cao gót ma sát đến mức hơi ửng đỏ.

Khúc Chấn Sơ cầm chân cô lên xem, không biết định làm gì.

An Diệc Diệp cảm thấy hơi khó chịu, định rút chân mình về.

Nhưng một giây sau, đã thấy Khúc Chấn Sơ bỗng cúi đầu xuống.

Anh khẽ nhắm mắt lại, dáng vẻ cực kỳ thành kính, khẽ hôn lên mu bàn chân của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play