Ông Trương và ông Bành cùng đi vào, vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, ông Trương đã không khách sáo lườm anh.
“Thật xui xẻo! Sao vừa tới bữa tiệc này đã chạm mặt tên bạc tình thế này?”
Lúc trước, ông Trương cũng nghe qua chuyện Khúc Chấn Sơ điên cuồng tìm kiếm An Diệc Diệp bên bờ biển, ông cũng buồn rầu, thậm chí còn thay đổi ánh nhìn về Khúc Chấn Sơ.
Ông cảm thấy An Diệc Diệp có thể tìm được một người yêu mình sâu đậm như vậy, là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô.
Nhưng chỉ mới mấy ngày, không ngờ anh đã từ bỏ việc tìm kiếm, rồi biến thành một người hoàn toàn khác.
Giờ anh còn cười nữa?
Ông đứng từ xa nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khúc Chấn Sơ, thì ước gì có thể lườm thủng hai lỗ trên mặt anh.
“Cười! Cười! Có gì hay ho đâu mà cười? Con bé không rõ tung tích, vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng tới đây dự tiệc?”
“Cậu còn cười vui vẻ như vậy? Ban đầu tôi thật sự nhìn lầm cậu, sớm biết thế này dù con bé không đồng ý, tôi cũng sẽ dẫn nó đi.”
Ông tức đến mức liên tục mắng nhiếc, sắc mặt ông Bành đứng bên cạnh ông cũng không được tốt cho lắm.
Không dễ gì ông mới tìm được một học trò mà mình yêu thích, ai ngờ số của con bé lại khổ như vậy.
Ông vươn tay vỗ vai ông Trương.
“Bỏ đi, ông đừng nói nữa, chẳng lẽ ông còn không biết con người Khúc Chấn Sơ à?”
Ông Trương sửng sốt rồi thở dài.
“Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho Diệc Diệp, khi đã thích một người đàn ông như vậy.”
Ông hung hăng lườm Khúc Chấn Sơ.
“Cậu ta còn thua đứa con trai nhà tôi, mặc dù nó hơi ngốc nghếch, nhưng chí ít nó không vô tình vô nghĩa như Khúc Chấn Sơ.”
Ông hừ lạnh.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi, An Diệc Diệp đã mất tích, thậm chí gần như có thể kết luận, cô đã chết.
Không ngờ hai người đang nói chuyện, thì Khúc Chấn Sơ đứng đối diện bỗng đi về phía họ.
Khúc Chấn Sơ đi tới trước mặt hai người, rồi khẽ gật đầu.
“Ông Trương, ông Bành, chào buổi tối.”
“Chào cái gì mà chào? Tôi không muốn gặp cậu.” Ông Trương quay đầu mắng.
Ông luôn có sao nói vậy, dù giờ đang ở trong bữa tiệc nhà họ Nguyễn, xung quanh còn có không ít người, nhưng cũng không khách sáo bày tỏ thái độ bất mãn.
Vừa dứt lời, mọi người đều quay đầu nhìn về phía bên này.
Thấy bầu không khí giữa ông Trương và Khúc Chấn Sơ hơi khác thường, ai cũng không dám lên tiếng, mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Ông Trương mắng tiếp: “Tôi thật sự rất giận. Sao con bé lại gặp phải con người như cậu chứ?”
Nhưng Khúc Chấn Sơ chẳng hề nổi giận trước lời chất vấn của ông Trương, ngược lại còn khẽ đáp: “Là lỗi của tôi.”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Nếu không tại cậu, chẳng lẽ là vì người khác? Không ngờ chỉ mới mấy ngày, cậu đã lãng quên con bé.”
Khúc Chấn Sơ nhìn ông, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
“Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy, cả đời này cô ấy là vợ của tôi.”
Ông Trương ngạc nhiên trước giọng điệu thâm tình của anh, nên quay đầu nhìn anh.
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ vẫn mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, dù thế nào cũng không thể giả bộ được.
Ông sửng sốt, rồi quay đầu, hừ lạnh.
“Nói thì ai chẳng biết, nhưng làm thì khác. Nếu cậu thật sự thích, yêu thương con bé như vậy, tại sao lại rút hết người đang tìm kiếm con bé? Tại sao lại không tiếp tục tìm kiếm?”
“Con bé chỉ mới rời đi mấy ngày, cậu đã có thể cười ha hả tới dự tiệc, tôi thật sự không biết cậu đang nghĩ gì nữa?”
Mấy câu hỏi của ông Trương, gần như đã hỏi ra nỗi thắc mắc trong lòng những người có mặt tại đây.
Bọn họ đều ngóng tai nghe, đợi Khúc Chấn Sơ trả lời.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại giữ im lặng.
Anh chỉ khẽ cười không nói gì, rồi cầm ly Champagne lên uống cạn một hơi.
“Thấy mọi người lo lắng cho An Diệc Diệp như vậy, tôi cũng rất vui.”
Ông Trương và ông Bành đều nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Khúc Chấn Sơ, cậu bị bệnh à?”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại lắc đầu, rồi xoay người rời đi.
Ông Trương nhìn theo bóng lưng anh, luôn cảm thấy Khúc Chấn Sơ hơi kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cậu ta phát điên rồi?”
Đúng lúc này, có người từ trên tầng hai đi xuống.
Bà Nguyễn mặc chiếc váy lưới màu đen từ tốn đi xuống, mọi người nhìn thấy bà ta thì nhất thời yên tĩnh trở lại, rồi quay đầu nhìn chằm chằm bà ta.
Bà Nguyễn nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Khúc Chấn Sơ, khóe miệng dần cong lên gần như không thể phát hiện.
Rồi bà mới đi xuống.
“Chào mừng mọi người lại đến nhà họ Nguyễn.”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn bà Nguyễn đang đứng trên cầu thang, không ai biết, hôm nay bà lại tuyên bố tin tức động trời gì.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nhíu mày, lúc nãy ánh mắt bà Nguyễn nhìn anh, khiến anh cảm thấy hơi bất an.
Đúng lúc này, bà Nguyễn lại lớn tiếng nói.
“Tiệc tối hôm nay, tôi muốn giới thiệu một người với mọi người.”
Bà nói đến đây thì ngừng lại, rồi khẽ cười.
“Đó là An Diệc Diệp – con gái tôi.”
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người đều ngơ ngác.
An Diệc Diệp, đó chẳng phải là người náo loạn với Khúc Chấn Sơ lúc trước ư?
Hơn nữa cô ấy đã rơi xuống biển mất mạng rồi, sao còn xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ chỉ là trùng tên thôi ư?
Trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế à?
Quan trọng hơn là, bà Nguyễn có con hồi nào?
Sao bọn họ chưa từng nghe qua vậy?
Vừa dứt lời, những người có mặt trong phòng khách đều không nhịn được khẽ bàn tán.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh hoàn toàn không ngờ bà Nguyễn lại công bố An Diệc Diệp ra nhanh như vậy, hơn nữa còn trở thành con gái bà ta.
Anh đang nghĩ ngợi thì bà Nguyễn bỗng xoay người, đưa tay về một hướng khác.
Đúng lúc này, bỗng có một người bước ra từ khúc cua cầu thang.
Cô mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu lam nhạt, trang điểm nhẹ, mái tóc dài mềm mại uốn cong xõa sau vai, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp thoát tục của cô.
Cô vừa xuất hiện trong phòng khách, mọi người đã đồng loạt ngạc nhiên há hốc.
Chẳng... chẳng phải đây là vợ của Khúc Chấn Sơ à?
Nghe nói An Diệc Diệp đã rơi xuống biển mất mạng rồi, người đã chết rồi sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Ông Trương và ông Bành cực kỳ quen thuộc với An Diệc Diệp, giờ nhìn thấy người từ trên lầu đi xuống thì nhất thời trợn tròn mắt, phân biệt kỹ lưỡng.
Vì sợ mình sẽ nhìn lầm.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cực kỳ khó coi.
Không ngờ bà Nguyễn thật sự đẩy An Diệc Diệp ra.
Vậy tại sao lúc trước lại che mắt mọi người mà làm to chuyện, bảo An Diệc Diệp giả chết?
Bà Nguyễn đã nhìn thấy hết vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.
“Đây là con gái tôi mới nhận nuôi, tên là An Diệc Diệp.”
Sắc mặt mọi người đều hơi phức tạp.
Dù nhìn thế nào thì người trước mặt cũng là An Diệc Diệp từng rơi xuống biển.
Ông Trương kéo ông Bành ở bên cạnh.
Ông Bành, ông nhìn giúp tôi xem, người đó có đúng là con bé không? Tôi hơi hoa mắt rồi.”
Ông Bành không nói gì, mà chỉ nhìn người đang đứng trên cầu thang.
Rất nhanh, trong phòng khách đã có người không nhịn được cơn tò mò trong lòng.
“Bà Nguyễn, cho hỏi cô An này là có phải là vợ Khúc Chấn Sơ, lúc trước đã rơi xuống biển không?”
Sắc mặt bà Nguyễn vẫn không thay đổi đáp.
“Không phải.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT