Khúc Chấn Sơ cần lấy bức ảnh.

“Tìm thấy xe chưa?”

“Nửa tiếng trước có người phát hiện nó ở bãi phế liệu, trong xe đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có dấu vết gì cả. Nếu chúng tôi đến muộn nửa tiếng thì chiếc xe đã bị huỷ.”

Khúc Chấn Sơ quay đầu lại nhìn chiếc khăn màu đen trên tay mình, chữ “Nguyễn” được thêu bằng đường chỉ lụa rất rõ ràng, dường như phát sáng dưới ánh đèn điện.

Anh lại nhìn những tấm ảnh Chiết Lam mang đến, ánh mắt dần tối lại.

“Chiết Lam, gọi mọi người trở lại đi.”

Chiết Lam sửng sốt, còn tưởng Khúc Chấn Sơ đã từ bỏ việc tìm kiếm, không ngờ lúc này anh lại nói tiếp: “Điều tra nhà họ Nguyễn.”

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến Chiết Lam đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to.

Nhà họ Nguyễn?

Nhà họ Nguyễn bí ẩn nhất toàn quốc?

Không ai dám điều tra quá khứ của nhà họ Nguyễn, bởi vì còn chưa tra được thông tin gì hữu ích, rất có thể nhà họ Nguyễn đã tìm tới cửa trước rồi.

Lại có thêm vài người thử nữa nhưng không ai dám làm.

Nhưng bây giờ Khúc Chấn Sơ lại yêu cầu họ điều tra nhà họ Nguyễn.

Nếu bị người nhà họ Nguyễn phát hiện…

Chiết Lam hơi do dự, nhưng ánh mắt Khúc Chấn Sơ lại rất kiên định.

Anh cầm chiếc khăn trong tay, tự tin nói: “Chắc chắn nhà họ Nguyễn có liên quan đến việc An Diệc Diệp mất tích.”

Chiết Lam cau mày, cho dù thật sự có liên quan đến nhà họ Nguyễn, có lẽ họ còn chưa bắt đầu điều tra đã bị phát hiện.

“Anh thật sự muốn điều tra?”

Khúc Chấn Sơ nhắm mắt.

“Đúng.”

Biết được sự lo lắng của Chiết Lam, anh trầm ngâm giây lát rồi lại mở mắt ra nói: “Bắt đầu điều tra từ Thẩm Trình, điều tra rõ xem người đứng sau bệnh viện có quan hệ gián tiếp với nhà họ Nguyễn không? Cho dù chỉ có một chút manh mối cũng không được bỏ qua.”

Chiết Lam vẫn hơi do dự nhưng thấy ánh mắt kiên định của Khúc Chấn Sơ thì chỉ đành gật đầu.

“Vâng.”

Khúc Chấn Sơ dặn dò: “Cẩn thận, đừng để bị họ phát hiện.”

Sau khi Chiết Lam đi, Khúc Chấn Sơ mới lấy mặt vòng trên cổ tay ra, hình ảnh của An Diệc Diệp lại xuất hiện trước mắt.

Khúc Chấn Sơ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào.

“Diệc Diệp, rốt cuộc em có quan hệ thế nào với nhà họ Nguyễn?”

Nhà họ Nguyễn nằm ở trung tâm thành phố sầm uất.

Ở nơi toàn toà nhà cao tầng này có một toà nhà riêng biệt, khác bhoàn toàn với những toà nhà cao tầng xung quanh.

Nơi tấc đất tấc vàng này trong tay người nhà họ Nguyễn đã được xây dựng thành một vườn hoa, đình viện và hành lang dài.

Từ cổng lớn đi vào, đập vào mắt là những di vật văn hoá quý giá đủ để đưa vào viện bảo tàng.

Chúng được đặt ngẫu nhiên ở hai bên hành lang, kín đáo nói lên thân phận của nhà họ Nguyễn.

Đây là lần thứ năm Khúc Chấn Sơ tới đây.

Quản gia mỉm cười nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ ranh mãnh như hồ ly.

Ông ta nhìn người đứng ngoài cửa.

“Cậu Khúc lại tới à?”

Bắt đầu từ mấy ngày trước, ngày nào Khúc Chấn Sơ cũng đích thân tới đây, yêu cầu gặp bà Nguyễn.

Nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa.

Dù vậy anh cũng không bỏ cuộc, ngày nào cũng đúng giờ tới đây.

Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, hỏi như thường lệ: “Hôm nay bà Nguyễn có nhà không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với bà ấy.”

“Hôm nay bà Nguyễn có việc, không tiện gặp khách. Cậu Khúc quay lại sau nhé.”

Khúc Chấn Sơ bị từ chối năm lần liên tiếp, nếu là trước đây, chắc chắn anh đã bất chấp mà xông vào, lục tung mọi ngóc ngách cho đến khi tìm thấy An Diệc Diệp mới thôi.

Nhưng bây giờ anh lại chỉ bình tĩnh gật đầu.

“Vậy khi nào bà Nguyễn mới rảnh để tôi có thể gặp?”

Thẩm Trình cười khẽ: “Lịch trình của bà Nguyễn không phải một quản gia nhỏ bé như tôi có thể biết được. Cậu Khúc, tôi khuyên cậu hãy từ bỏ đi.”

Ông ta đang nói, bên trong đột nhiên có một một vệ sĩ đi ra.

Anh ta vội vã tới sau lưng Thẩm Trình, rướn người thì thầm vào tai ông ta điều gì đó.

Sau khi nghe xong, ý cười trên mặt Thẩm Trình lại nhiều hơn, ông xoay người hơi khom eo trước Khúc Chấn Sơ.

“Cậu Khúc, bà chủ cho mời.”

Khúc Chấn Sơ nhìn ông ta.

“Không phải nói bà Nguyễn không có ở nhà sao?”

Quản gia cười nhạt, trả lời rất khuôn mẫu: “Lịch trình của bà Nguyễn làm sao một quản gia nhỏ bé như tôi có thể hiểu được?”

Nói xong ông ta nghiêng người, đưa tay làm tư thế mời.

“Cậu Khúc, mời vào.”

Khúc Chấn Sơ thở nhẹ một hơi, anh đã tới đây năm lần cuối cùng cũng có thể bước qua cánh cửa này, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Đây là lần thứ hai anh vào nhà họ Nguyễn.

Theo quản gia đi qua hành lang dài, Khúc Chấn Sơ nhìn thấy di vật văn hoá đồ cổ đặt ở hai bên hành lang, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của An Diệc Diệp.

Anh bất giác cong môi cười.

“Diệc Diệp rất thích những văn vật ở hành lang này.”

Quản gia nghe thấy âm thanh ở phía sau, ý cười trên môi vẫn không thay đổi.

“Đây đều là văn vật được nhà họ Nguyễn truyền lại qua nhiều thế hệ.”

Nói xong ông đưa Khúc Chấn Sơ đi qua hành lang, đến thẳng phòng khách.

Khúc Chấn Sơ bước vào, nhìn thấy bà Nguyễn mặc váy đen đang ngồi trên ghế.

Bà ta đặt tay trên gối, thấy anh đi vào thì đặt chén trà trên tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt đầy trí tuệ ấy mang theo sức mạnh to lớn và dịu dàng.

Khoảnh khắc Khúc Chấn Sơ nhìn thấy bà ta, trong đầu hiện lên dáng vẻ của An Diệc Diệp.

Bà Nguyễn bình tĩnh nhìn anh.

“Cậu Khúc đến đây tìm tôi nhiều lần, xin hỏi là có chuyện gì?”

Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua hai tách trà trên bàn.

“Không biết lúc trước bà Nguyễn đã uống trà với ai ở đây vậy?”

Bà Nguyễn ngước nhìn anh.

“Cậu đang thẩm vấn tôi?”

Không đợi Khúc Chấn Sơ trả lời, bà đã chậm rãi nói tiếp.

“Cậu Khúc, tôi nghe nói thời gian này cậu vẫn luôn điều tra về nhà họ Nguyễn. Hy vọng cậu có thể hiểu có những thứ có thể chạm, mà có những thứ cậu không thể chạm vào.”

Khúc Chấn Sơ chống tay ra sau, nhìn bà ta.

“Bà Nguyễn, bà có biết An Diệc Diệp không?”

Ánh mắt bà Nguyễn vẫn điềm nhiên.

“Người có thể khiến cậu Khúc sụp đổ, hạ lệnh tìm kiếm khắp cả nước sao tôi có thể không biết?”

“Vậy bà nghĩ An Diệc Diệp có còn sống không?”

Bà Nguyễn từ từ quay đầu lại, ánh mắt laij rơi vào Khúc Chấn Sơ.

“Vậy cậu Khúc nghĩ sao?”

“Tất nhiên là vẫn còn sống.”

Khúc Chấn Sơ tiến lên một bước.

“Cô ấy là người tôi yêu nhất cuộc đời này, là vợ của tôi.”

Nghe anh nói xong, bà Nguyễn nở nụ cười nhẹ.

“Chắc cậu Khúc đã quên An Diệc Diệp chỉ là con cờ gả vào nhà họ Khúc thay Tiêu Nhĩ Giai. Dù xét từ pháp luật hay thực tế, cô ấy đều không liên quan đến cậu.”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ rất kiên định.

“An Diệc Diệp là vợ tôi, cả đời này là vợ tôi, tôi chỉ chấp nhận cô ấy.”

Ánh mắt bà Nguyễn trở nên sắc bén, lưỡi dao ẩn dưới vẻ dịu dàng đã xuất hiện.

“Tôi nhớ khi thân phận cô ấy bại lộ, cậu không nói như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play