Tuy bọn họ không muốn tin An Diệc Diệp đã chết, nhưng bọn họ cũng biết, khả năng cô còn sống sót là vô cùng mỏng manh.
Có lẽ, chỉ đợi đến khi tìm được thi thể của cô thì mới thôi hi vọng.
Mọi người đều mong chờ có thể nhanh chóng tìm ra An Diệc Diệp, cho dù là thi thể cũng được.
Nhưng bọn họ biết, bọn họ sẽ không bao giờ tìm được.
Ba ngày trước, lúc Khúc Chấn Sơ điên cuồng ra lệnh bảo tất cả mọi người xuống biển tìm kiếm.
Đã có người lặng lẽ cứu một người ra khỏi lòng biển.
Thợ lặn được huấn luyện chuyên nghiệp cẩn thận vớt người phụ nữ sắc mặt xanh xao ra khỏi biển, lặng lẽ đưa lên chiếc xe cấp cứu đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Một nhóm người được huấn luyện đặc biệt ngay lập tức lái xe về phía bệnh viện.
Thẩm Trình đứng trên vách đá, nhìn An Diệc Diệp được đưa lên, thở phào một hơi.
Nếu cô chủ thật sự xảy ra chuyện gì, bà chủ phải làm sao đây?
Ông ta vội lên xe, rời đi cùng nhóm người.
Khi chiếc xe sắp biến mất ở cuối đường, ông ta không kìm được, quay đầu lại nhìn.
Người trên bờ biển đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của An Diệc Diệp.
Mà trong đám người đó, bóng dáng Khúc Chấn Sơ là nổi bật nhất.
Cho dù cách xa như vậy, ông ta cũng có thể cảm nhận rõ được sự bi thương và cố chấp của anh.
Thẩm Trình nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nói tin này cho anh.
Khúc Chấn Sơ vẫn đang điên cuồng tìm kiếm.
Ba ngày ba đêm, anh không nghỉ ngơi một giây nào.
Hai mắt của anh hằn lên tia máu do không ngủ, vì tìm kiếm với cường độ cao mà cơ thể anh gần như sắp sụp đổ, nhưng anh vẫn không ngừng tìm kiếm trên biển.
Chỉ vào những lúc có người đến báo cáo lại với anh mỗi ngày, anh mới xuống khỏi thuyền.
Nhưng chỉ cần nghe thấy chưa tìm được An Diệc Diệp, anh lại trở lại biển, đầu cũng không ngoảnh lại.
Ba ngày rồi.
Tất cả mọi người đều truyền tai nhau, An Diệc Diệp đã không còn cơ hội sống sót nữa rồi, chắc chắn cô đã chết rồi.
Nhưng không một ai dám nhắc đến câu này trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Chiều tối ngày tìm kiếm thứ hai, từng có một người nhỏ giọng oán trách có lẽ An Diệc Diệp đã mất mạng rồi, bất cẩn để Khúc Chấn Sơ nghe thấy được.
Người đó liền bị Khúc Chấn Sơ giận dữ đánh đến nửa sống nửa chết rồi được đưa thẳng vào bệnh viện.
Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi.
Quản gia thấy ánh mắt anh càng lúc càng lo lắng.
Bao giờ cậu chủ mới thôi hi vọng đây?
Đúng lúc này, Chiết Lam vội vã chạy từ ngoài vào.
“Quản gia, cậu chủ đâu?”
“Vẫn đang tìm.”
Quản gia quay đầu lại, thấy bước chân vội vã của Chiết Lam, vì mấy ngày này vẫn luôn phụ Khúc Chấn Sơ tìm kiếm An Diệc Diệp, sắc mặt anh ta vô cùng tiều tụy, đôi mắt cũng hằn những tia máu.
Nhưng giờ đây, gương mặt ấy lại hiện lên vẻ vui mừng nhàn nhạt.
Quản gia ngơ ra: “Sao vậy?”
Chiết Lam vội nói: “Không cần tìm nữa! Không cần tìm nữa!”
Anh ta hét lên, chạy thẳng về phía Khúc Chấn Sơ.
“Tổng giám đốc Khúc, không cần tìm nữa! Tìm thấy cô An ở bệnh viện rồi!”
Quản gia vừa nghe vậy liền thấy vui mừng, vội tiến lên.
“Tìm thấy rồi? Thật sự tìm thấy rồi?”
Chiết Lam gật đầu, đến cả anh ta cũng không dám tin.
“Tôi có người quen ở bệnh viện, bọn họ nói với tôi, trước đó có người đưa một người bị rơi xuống biển vào viện, chắc chính là cô An!”
Anh ta nói được một nửa thì dừng lại, lập tức kêu gọi những người khác báo với đồn cảnh sát.
Mọi người vừa nghe vậy thì liền vội hành động.
Bọn họ đã đi theo Khúc Chấn Sơ tìm kiếm ba ngày ba đêm, cơ thể đã rã rời ra rồi.
Rất nhanh liền có người gọi Khúc Chấn Sơ từ trên biển trở về.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hoảng loạn, bước xuống từ thuyền.
Vì quá gấp gáp, không cẩn thận vấp phải sợi dây thừng bên cạnh, suýt thì ngã xuống.
Quản gia và Chiết Lam đi theo anh bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy anh nhếch nhác đến vậy.
Nếu nói người trước mặt chính là Khúc Chấn Sơ hô mưa gọi gió, ai tin?
Nhưng anh của lúc này, bộ vest trên người vừa bẩn vừa rách, nhăn nhúm lại.
Mái tóc rối loạn, ánh mắt hoảng loạn bất lực, sắc mặt tiều tụy, chỉ có đôi mắt kia là đang phát sáng! Đang tỏa sáng!
Anh vừa lên bờ, ánh mắt đã dính chặt lên người Chiết Lam.
“Tìm thấy rồi?”
Anh cẩn thận hỏi, chỉ lo lắng Chiết Lam sẽ cho anh một câu trả lời phủ nhận.
Chiết Lam gật đầu, nói: “Bạn của tôi ở bệnh viện nói với tôi, thật ra ba ngày trước cô An đã được đưa đi bệnh viện rồi.”
Khúc Chấn Sơ vừa nghe thấy vậy, tảng đá trong tim cuối cùng cũng được đặt xuống, anh không quan tâm đến điều gì khác nữa, vội xông đi.
Anh vừa chạy vừa hỏi: “Nói tôi biết là bệnh viện nào?”
Khúc Chấn Sơ xông lên xe, ánh mắt lóe lên tia hi vọng.
Ba ngày rồi.
Mọi người đều nói với anh, An Diệc Diệp đã chết rồi, không còn cơ hội sống sót nữa rồi.
Anh không tin.
ngôn tình hoànAnh đã đợi ba ngày, hi vọng trong lòng càng lúc càng mỏng manh, càng lúc càng bé nhỏ.
Thậm chí còn có một giọng nói vang lên trong lòng anh, An Diệc Diệp đã chết rồi.
Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng đã đợi được tia hi vọng!
Diệc Diệp của anh chưa chết, vợ của anh còn sống!
Khúc Chấn Sơ quay đầu qua, hét lớn: “Tên bệnh viện! Nói cho tôi!”
Chiết Lam bị dọa sợ bởi khí thế hung dữ của anh, vội nói tên bệnh viện ra.
Còn chưa dứt lời đã thấy Khúc Chấn Sơ giẫm chân ga, lao vút đi như tến, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Quản gia lo lắng nhìn anh.
“Chúng ta cũng đi theo thôi, không thể để cậu chủ xảy ra chuyện được.”
Hai bàn tay cầm vô lăng của Khúc Chấn Sơ đang run rẩy.
Không phải vì sợ hãi mà niềm vui sướng cực độ trong lòng.
Cảm ơn Thượng đế.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, may mắn như lúc này.
Hạnh phúc, may mắn vì Thượng đế không đưa tâm can bảo bối của anh đi, vì Thượng đế đã cho anh thêm một cơ hội.
Người như anh, không ngờ cũng sẽ có người cho anh cơ hội để sửa chữa lỗi lầm.
Người như anh, không ngờ cũng được người khác yêu sâu đậm.
Khúc Chấn Sơ điên cuồng giẫm chân ga, đi thẳng đến cổng lớn bệnh viện.
Nhã Thiểm, anh Sơ đến đón em về nhà đây.
Chiếc xe thể thao “két” một tiếng, dừng lại trước bệnh viện.
Ngay sau đó, Khúc Chấn Sơ nhảy xuống xe, chạy như bay vào bệnh viện.
Người trên đường nhận ra anh thì liền trừng lớn mắt.
Đây… đây là Khúc Chấn Sơ mà bọn họ biết sao?
Khúc Chấn Sơ mà thường bàn luận những chuyện lớn lao, tràn đầy sức mạnh trên TV đây sao?
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng vô tình, xua tay một cái là có thể hủy hoại một công ty đây sao?
Tuy người ngoài giới đều đồn mấy ngày này anh vẫn đang trên biển tìm người.
Nhưng không ngờ, mới mấy ngày không gặp, anh lại thành ra như vậy.
Nhếch nhác không thôi, thậm chí còn không bằng kẻ ăn xin ngoài đường.
Đôi mắt Khúc Chấn Sơ đỏ rực, tràn đầy sát khí, không ai dám cản anh lại.
Anh đi thẳng tới quầy lễ tân, vỗ mạnh lên bàn.
“Cô gái ba ngày trước được đưa đến đây, An Diệc Diệp ở đâu? Cô ấy ở đâu?”
Y tá giật mình, một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ càng hung dữ hơn, gần như muốn lật tung quầy lễ tân.
“Mau nói cho tôi! Cô ấy ở đâu?”