Từ lúc ông Trương và ông Bành rời đi, An Diệc Diệp chưa từng lộ diện, điều này đã khiến mọi người nghi ngờ.
Chưa tới hai ngày, Mai Ấn Cầm đã tìm tới tập đoàn M.I.
Anh ta đứng trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, nhìn Khúc Chấn Sơ đang ngồi sau bàn làm việc.
“Anh đã làm gì cô ấy rồi?”
“Cô ấy?”
Khúc Chấn Sơ hỏi ngược lại: “Cậu đang hỏi An Diệc Diệp hay Tiêu Nhĩ Giai?”
Vừa nghe thấy câu này, Mai Ấn Cầm nhất thời biến sắc.
“Anh biết hồi nào?”
Khúc Chấn Sơ chưa kịp trả lời, anh ta bỗng lao tới.
Nếu Khúc Chấn Sơ đã phát hiện ra thân phận thật của An Diệc Diệp, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Mai Ấn Cầm đặt hai tay lên bàn làm việc, áp sát Khúc Chấn Sơ.
“Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy rồi?”
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt nhìn anh ta.
“Xem ra cậu đã sớm biết rồi, nói cách khác, cậu và cô ấy vốn cùng một phe.”
Nghĩ đến đây anh đã hiểu tại sao quan hệ giữa hai người lại không bình thường.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ càng trở nên u ám.
Nhưng Mai Ấn Cầm lại nhíu mày.
“Anh mau thả Diệc Diệp ra!”
Diệc Diệp.
Cách gọi thân mật này làm tim Khúc Chấn Sơ bỗng thắt lại.
Anh trầm mặt, lạnh lùng nói: “Có lẽ đây không phải là chuyện cậu nên quản. Nếu cô ấy đã gả vào nhà họ Khúc thì tôi chính là chồng cô ấy, nên tôi muốn làm thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu.”
“Tên khốn này!”
Mai Ấn Cầm bỗng xông tới, định đấm vào mặt Khúc Chấn Sơ.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lạnh lùng, không những không né tránh, ngược lại còn xông lên vung nắm đấm.
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất tập đoàn M.I, hai người đang đánh nhau túi bụi.
Một người là tổng giám đốc tập đoàn rung chuyển trời đất lãnh khốc vô tình, còn người kia là Mai Ấn Cầm – dịu dàng như nước, nổi tiếp khắp cả nước, là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.
Nhưng lúc này hai người lại đánh đấm, cứ anh đánh tôi đỡ.
Rất nhanh, cả hai người đều bị thương.
Hai mắt Mai Ấn Cầm hơi đục ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khúc Chấn Sơ ở trước mặt.
“Chỉ cần anh thả Diệc Diệp ra thì tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”
Khúc Chấn Sơ cười khẩy.
“Chỉ vì người phụ nữ đó mà chuyện gì cậu cũng đồng ý?”
Mai Ấn Cầm gật đầu.
“Đúng vậy.”
Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta, ánh mắt thoáng qua tia hung ác.
“Không được, tôi phải cho cô ấy nếm mùi trả giá mà cô ấy không thể nào tưởng tượng được, để cô ấy hối hận.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày.
“Anh điên rồi!”
Khúc Chấn Sơ không nổi giận, ngược lại còn bật cười.
“Đúng là tôi điên rồi, ai chọc vào kẻ điên như tôi thì đừng hòng trốn thoát.”
Dứt lời, anh vội gọi nội bộ ở trên bàn, bảo Chiết Lam vào dẫn người đi.
Chiết Lam vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy căn phòng đầy hỗn loạn.
Trong văn phòng, toàn bộ đồ đạc liên quan đến An Diệc Diệp đều bị mang đi, lúc trước anh còn nhìn thấy văn phòng hơi ấm áp, nhưng giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Không ít đồ đạc, tài liệu, giấy bút nằm tán loạn dưới mặt sàn trống trải,
Mà lúc này, trên người Mai Ấn Cầm và Khúc Chấn Sơ đang đứng ở bên trong đều bị thương, như mới đánh nhau kịch liệt.
Anh ngạc nhiên nhìn Khúc Chấn Sơ, hoàn toàn không ngờ bình thường anh ấy sát phạt quả quyết, lãnh khốc vô tình lại ra tay đánh người khác.
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ cực kỳ khó coi, làm anh không thể không cẩn thận cảnh giác.
Chiết Lam đi tới trước mặt Mai Ấn Cầm.
“Cậu à, mời cậu ra ngoài!”
Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ, rồi chỉ mặt anh gằn từng câu từng chữ.
“Tôi sẽ không để anh tổn thương đến một sợi tóc của Diệc Diệp, mà tôi sẽ dẫn cô ấy rời đi.”
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi, phớt lờ sắc mặt càng trở nên khó coi của Khúc Chấn Sơ.
Anh đi rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Câu nói lúc nãy của Mai Ấn Cầm lại vang vọng bên tai.
Khúc Chấn Sơ bỗng siết chặt nắm đấm.
Người phụ nữ đó còn muốn bỏ trốn?
Đừng hòng!
Sắc mặt anh ngày càng u ám, khó coi đến mức như muốn ăn thịt người.
Một giây sau, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, dứt khoát rời khỏi công ty, quay về lâu đài cổ.
Quản gia không ngờ giờ anh bỗng về sớm, còn lo lắng đã xảy ra biến cố gì nên vội đi tới.
“Cậu chủ, cậu có căn dặn gì không?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ còn khó coi hơn lúc trước khi rời đi, mắt đầy tơ máu.
Anh không trả lời câu hỏi của quản gia, mà đi thẳng lên thư phòng trên tầng ba.
Quản gia vội đuổi theo.
Ông vừa đi vào, Khúc Chấn Sơ bỗng lên tiếng căn dặn.
“Ông dẫn cô ấy tới đây.”
Quản gia sửng sốt rồi chợt phản ứng lại.
“Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Dứt lời, ông bỗng xoay người, đi vào phòng ngủ dẫn An Diệc Diệp ra ngoài.
“Sắc mặt cậu chủ không được tốt cho lắm.”
Ông lo lắng nói với An Diệc Diệp: “Nhưng nếu cậu ấy đã chịu gặp cô, thì đây chính là cơ hội, chỉ cần cô nói chút lời ngon ngọt, có lẽ cậu chủ sẽ thả cô đi.”
Nhưng An Diệc Diệp lại không hy vọng cho lắm.
Cô gượng cười đáp.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông, quản gia.”
An Diệc Diệp đi tới cửa thư phòng, cô hít sâu một hơi, mới giơ tay lên gõ cửa, rồi mở cửa đi vào.
Trong thư phòng rộng rãi, An Diệc Diệp thấy đồ đạc lúc trước của mình đã biến mất không còn dấu vết, như thể trước đây cô chưa từng xuất hiện ở đây.
Tim An Diệc Diệp nhất thời nguội lạnh.
Khúc Chấn Sơ định xóa sạch sự tồn tại của cô à?
Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn.
Đèn trong phòng hơi mờ, Khúc Chấn Sơ đang ngồi trong bóng tối, mặc dù cô không nhìn thấy rõ gương mặt anh, nhưng ánh mắt hung ác khác thường kia lại nhìn thẳng về phía cô.
Tình cảnh này làm An Diệc Diệp nhớ tới, ngày đầu tiên cô tới lâu đài cổ cũng ở trong thư phòng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT