Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 145: Khí thế hừng hực


2 năm

trướctiếp

An Diệc Diệp đang nghĩ xem nên tặng cho Khúc Chấn Sơ thứ gì.

Mà đúng lúc này, Tiêu Nhĩ Giai vừa mới bị đuổi ra khỏi cửa hàng bán túi xách hiệu.

Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.

“Có gì ghê gớm đâu chứ! Mắt chó không biết nhìn người!”

Cô ta đứng trước cửa quán, lớn tiếng mắng chửi.

Ban nãy cô ta đã vào cửa hàng, người trong đó vừa nghe nói là cô ta đến, vừa bước ra sắc mặt đã chẳng mấy tốt đẹp.

Trước kia cô ta đến mua đồ đều có thể cầm đồ đi luôn, cuối tháng thanh toán một lượt.

Nhưng ban nãy cô ta nhìn trúng một chiếc túi, vốn định đem đi luôn, nhưng lại bị yêu cầu thanh toán ngay lập tức, nếu không không thể đem đi.

Tiền trong thẻ Tiêu Nhĩ Giai đã bị đóng băng từ lâu rồi.

Mấy ngày nay Khúc Chấn Sơ chèn ép cô ta rất mạnh mẽ, rất nhanh, đến cả tài sản riêng của công ty cũng bị đóng băng.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, địa vị của nhà họ Tiêu ngày càng giảm sút.

Không ngờ, bây giờ đến cả một nhân viên phục vụ nhỏ bé cũng dám nói chuyện với cô ta như vậy!

Nơi này nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, Tiêu Nhĩ Giai vừa bị đuổi ra đã khiến không ít người nhìn tới.

“Đây không phải cô con gái mà nhà họ Tiêu mới nhận về sao? Sao lại như thế này rồi?”

“Mua không nổi thì đừng tới nữa, thích thể hiện làm gì không biết.”

“Bây giờ nhà họ Tiêu đã không được như trước kia nữa, vẫn là người khác có số hưởng, lấy được Khúc Chấn Sơ, chẳng mấy ngày đã bắt đầu giúp đàn ông đối phó người trong nhà rồi. Chẹp chẹp chẹp…”

“Còn không à? Bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, mới nhận ra khoảng cách giữa người và người khác nhau đến nhường nào.”

Tiêu Nhĩ Giai nghe những lời chế giễu này, tức đến mức toàn thân run bần bật.

“Mấy người đang nói vớ vẩn gì đó? Tôi mới là mợ Tiêu! Cô ta là cái thá gì chứ!”

Mọi người nghe thấy cô ta hét lên thì giật mình, vỗ vỗ ngực.

“Đến bây giờ vẫn còn hoang tưởng à?”

“Không bò được lên giường của Khúc Chấn Sơ, còn bị người ta đuổi ra ngoài, cô còn không biết xấu hổ à?”

“Cướp đàn ông của chị gái mình, cũng chẳng trách người ta lại lật mặt đối phó với mấy người.”

“Đáng đời!”

Tiêu Nhĩ Giai tức tối đứng bật dậy.

“Mấy người thì biết cái gì, im miệng hết cho tôi!”

Cô ta chỉ vào mấy người trước mặt mình.

“Tôi mới là mợ Khúc thật sự! Chỉ có tôi thôi!”

Cô ta hét lên, hai mắt đỏ rực, rồi liền quay người chạy đi.

Để lại mấy người đứng đó, chẳng hiểu ra làm sao nhìn cô ta.

“Cô ta bị điên rồi à?”

Tiêu Nhĩ Giai về đến nhà, nổi trận lôi đình với Tiêu Hàm Tuyên.

“Ba có biết bây giờ bên ngoài kia người ta nói con như thế nào không? Con chỉ muốn mua đồ thôi mà cũng bị nhân viên phục vụ đuổi ra ngoài!”

Tiêu Hàm Tuyên đang lo chuyện của công ty, gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, không có lấy một ai bằng lòng cho bọn họ vay tiền xoay chuyển tình thế.

Lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại không ngừng ở bên tai lải nhải đủ điều, ông ta tức giận đập mạnh tay lên bàn.

“Nói đủ chưa? Bây giờ trở thành như vậy muốn trách ai? Còn không phải do con sao!”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhĩ Giai bị Tiêu Hàm Tuyên mắng như vậy, sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Tiêu Hàm Tuyên giận dữ nói: “Nếu con không muốn ra ngoài thì cứ ở nhà, đừng có ra ngoài gây họa cho ba!”

Nói xong, ông ta lại ngồi xuống, lật bảng báo cáo tài chính trong tay.

“Sớm biết vậy thì đã không tìm con về nữa.”

Ông ta nói lời này rất bé tiếng, nhưng vẫn bị Tiêu Nhĩ Giai nghe thấy rõ mồn một.

Cô ta trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Tiêu Hàm Tuyên.

Tiêu Nhĩ Giai siết chặt tay, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Đều tại An Diệc Diệp!

Con khốn đó!

Nếu không phải do cô ta thì đã không xảy ra nhiều chuyện đến vậy!

Đồ giả mạo cướp đi thứ thuộc về người khác!

Cô ta nghiến răng, xông thẳng ra ngoài.

An Diệc Diệp vừa từ bên ngoài trở về, cầm trong tay món quà mới mua.

Vừa vào lâu đài, quản gia đã nhìn thấy chiếc hộp trong tay cô, cười nói: “Cậu chủ trước nay không thích nhận quà, nhưng nếu như là do cô chủ tặng, cậu ấy nhất định sẽ thích.”

An Diệc Diệp ngại ngùng gật đầu.

“Tôi lên đó trước, đợi hay ấy về thì hãy gọi tôi.”

Lúc Khúc Chấn Sơ trở về, sắc trời đã có chút tối rồi, mấy ngày này mạnh mẽ chèn ép Tiêu thị, hôm nay cuối cùng cũng có thể thu lưới rồi.

Anh tăng ca một lúc mới trở về.

Khúc Chấn Sơ bước vào cửa, thấy thức ăn vẫn còn trên bàn, chưa được động đến.

“Cô ấy đâu? Vẫn chưa ăn sao?”

Quản gia cười nói: “Cô chủ ở trên tầng, giờ tôi sẽ lên gọi.”

“Không cần.”

Khúc Chấn Sơ xua tay rồi đi lên tầng.

Quản gia và dì làm bếp ở phía sau nhìn lưng anh, sắc mặt mang ý cười nồng đậm.

Dì làm bếp nói: “Sau này có lẽ cậu chủ sẽ quên đi những chuyện đó, chấp nhận sinh nhật của mình.”

Quản gia gật đầu.

“Cậu chủ ở một mình lâu như vậy, cuối cùng cũng có người có thể ở bên cậu ấy rồi.”

Mới nói xong, vệ sĩ vẫn luôn đứng canh gác bên ngoài lâu đài vội vã chạy vào, đi đến trước mặt quản gia.

“Cô hai Tiêu muốn vào đây.”

Quản gia nhíu mày, một ngày tốt như vậy, sao có thể để cô ta vào đây phá hoại được.

Ông xua xua tay.

“Đuổi đi, đừng cho cô ta trở lại.”

“Vâng.”

Vệ sĩ quay người rời đi.

Quản gia nghĩ ngợi, vẫn có chút không yên tâm.

Những chuyện mà người này làm với cậu chủ trước đó, quả thực khiến người ta phải cảnh giác.

“Tôi vẫn ra ngoài xem xem sao thì hơn.”

Trên tầng, Khúc Chấn Sơ mở cửa ra, thấy An Diệc Diệp vùi mình trên bàn, không biết đang làm gì.

Ánh đèn chiếu lên người cô, bao bọc cô với vầng sáng ấm áp.

Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô, sự cảnh giác và sát ý trên thương trường đã biến mất không chút dấu vết.

Anh hơi cong môi, nở một nụ cười nhạc, khẽ bước đến, ôm lấy cô từ phía sau.

“Đang làm gì đó?”

An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói của anh, vội cất món đồ trong tay đi.

“Anh về rồi à.”

Cô quay đầu lại, liền bị Khúc Chấn Sơ hôm lên môi.

“Lần sau không cần đợi anh, em cứ ăn trước đi.”

“Hôm nay khác.”

An Diệc Diệp giãy ra khỏi người anh, giấu món quà trong tay ra phía sau.

“Hả?”

“Hôm nay là sinh nhật anh.”

Khúc Chấn Sơ nghe vậy, lại khẽ nhíu mày.

Anh nhìn gương mặt An Diệc Diệp, im lặng một lúc, mới nói: “Sinh nhật đối với anh mà nói không phải kí ức tốt đẹp gì cả.”

Anh ngừng một lúc, giơ tay nâng mặt An Diệc Diệp lên.

“Có điều nếu như là em, anh nguyện lòng chấp nhận.”

Vì câu nói này mà An Diệc Diệp nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Rốt cuộc Khúc Chấn Sơ có kí ức như thế nào về sinh nhật?

Tại sao lại khiến anh kiêng kị như vậy?

Nếu như trong kí ức của anh toàn là những điều đau khổ, vậy cô sẽ giúp anh khiến nó trở thành kí ức đẹp đẽ.

An Diệc Diệp mỉm cười, kéo anh ra ngoài.

“Em có một món quà muốn tặng anh, nhưng phải đợi ăn cơm xong đã.”

Hai người cười nói đi xuống dưới, vừa xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào bên ngoài.

“Chuyện gì thế?” Khúc Chấn Sơ nhíu mày hỏi.

Dì làm bếp đứng một bên sốt ruột nhìn.

“Cậu chủ, quản gia đã ra ngoài xử lí rồi, chắc sẽ ổn nhanh thôi.”

Bà không muốn để Khúc Chấn Sơ biết Tiêu Nhĩ Giai đã tới.

Ban nãy lúc cậu chủ xuống tầng, lần đầu tiên bà mới thấy được nụ cười trên mặt cậu chủ vào sinh nhật.

Nhưng bà chưa kịp nghĩ nhiều, Tiêu Nhĩ Giai đã xông vào với khí thế hừng hực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp