Từ lúc Khúc Chấn Sơ nhập viện đến bây giờ, hai người họ chưa từng xuất hiện, sao bây giờ lại đột nhiên đến đây?
An Diệc Diệp bước tới, mở cửa ra.
“Bây giờ con ở viện, chuyện công ty cứ để Diên Nghị giúp con giải quyết, con cứ yên tâm dưỡng thương là được.”
Cô vừa bước vào, đã nghe thấy Thẩm Thanh Chiêu nói lời này.
Chẳng trách lại đến đây lúc này.
Hóa ra muốn nhân cô hội nắm giữ tập đoàn M.I.
An Diệc Diệp vừa bước vào, Thẩm Thanh Chiêu và Khúc Kiều đã quay sang nhìn.
Thẩm Thanh Chiêu nhìn cô, tiếp tục nói với Khúc Chấn Sơ: “Ba mẹ cũng là vì muốn tốt cho con và công ty, con nói xem, công ty lớn như vậy, không thể cứ để mặc nó như vậy được.”
Khúc Chấn Sơ ngồi trên giường, sắc mặt thờ ơ, giống như không nghe thấy những gì bà ta nói.
Thấy An Diệc Diệp bước vào, anh mới vẫy tay.
“Sao lại đi lâu thế?”
“Bác sĩ nói một số chuyện cần chú ý, em đã ghi chép lại rồi.”
An Diệc Diệp đưa cuốn sổ nhỏ trong tay cho anh xem.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua, đưa tay lên chỉ trỏ phía trên.
“Cái này không được, anh vẫn chưa thể dùng tay ăn cơm, vẫn cần có người giúp.”
An Diệc Diệp chợt nghĩ đến chuyện Khúc Chấn Sơ đút canh cá cho cô, sắc mặt hơi ửng hồng.
“Lần trước đi tắm anh cũng nói như vậy, bác sĩ đã nói là anh có thể chạm nước rồi.”
“Vậy sao?” Khúc Chấn Sơ không cho là vậy: “Ông ta là bệnh nhân hay anh là bệnh nhân? Anh nói gì thì là vậy.”
Anh nhìn cô với vẻ mặt chắc chắn, hoàn toàn coi Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu như không khí.
“Khụ khụ.”
Khúc Kiều đột nhiên ho mấy tiếng tỏ vẻ không hài lòng, ngắt lời Khúc Chấn Sơ.
“Bất kể như thế nào, con cứ nghỉ ngơi thong thả, chuyện công ty không cần lo lắng, ba sẽ bảo Diên Nghị lo liệu cho.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Thẩm Thanh Chiêu ở bên cạnh hùa theo: “Hai đứa vốn là anh em, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm.”
Bà ta nói xong, Khúc Chấn Sơ lạnh nhạt nói.
“Tôi nói cần nó giúp khi nào?”
Thẩm Thanh Chiêu biến sắc, gương mặt méo mó, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Không phải mẹ lo cho con đang bị thương hay sao?”
Khúc Chấn Sơ không buồn nhìn bà ta: “Tôi đã bảo Chiết Lam thay tôi giải quyết rồi.”
“Chiết Lam?”
Thẩm Thanh Chiêu quay sang nhìn Khúc Kiều, nhíu mày nói: “Đó chỉ là một trợ lý, sao có thể giao một công ty lớn như vậy cho người ngoài lo liệu được?”
Khúc Chấn Sơ cười khẩy.
“Theo tôi thấy, người ngoài còn đáng để tôi tin hơn một số người nào đó.”
Thẩm Thanh Chiêu không vui, nói: “Khúc Chấn Sơ, con nói lời này là có ý gì? Con lo chúng ta nhòm ngó đến công ty sao?”
“Chẳng lẽ không phải.”
Khúc Chấn Sơ quay qua, nhìn bọn họ.
“Tôi ở viện gần hai tuần, lúc này hai người tới. Tôi đoán xem nào, là do hạng mục trong tay Khúc Diên Nghị lúc này đã bị tôi lấy đi mất? Hai người sốt ruột à?”
Thẩm Thanh Chiêu bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng tệ hơn.
“Có lòng tốt giúp con quản lý công ty, con còn châm biếm chế giễu, đúng là không biết lòng tốt của người khác.”
“Đủ rồi!”
Khúc Kiều đập mạnh cây gậy trong tay, lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ nói: “Chấn Sơ, con cũng đừng nói nữa.”
“Nếu con đã không yên tâm thì cứ nhờ người con thấy yên tâm tới mà giải quyết, ba mẹ cũng lười quản lý.”
Nói xong, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp đứng bên cạnh.
“Con nhớ chăm sóc tốt cho nó.”
Nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Chiêu vẫn không chịu thôi, nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Bỏ đi, có một số người không chịu biết tốt xấu, giống hệt mẹ vậy.”
Lời này vừa dứt, Khúc Chấn Sơ liền quay sang.
Ánh mắt u ám, nặng nề nhìn bà ta, đè nặng như núi Thái Sơn.
Thẩm Thanh Chiêu lập tức thấy hốt hoảng, quay người đi ra ngoài.
An Diệc Diệp bước tới, đang định đóng cửa lại, không ngờ Thẩm Thanh Chiêu vẫn chưa đi.
Bà ta thấy An Diệc Diệp bước tới, chợt kéo lấy cô, nhét vào tay cô một tờ giấy.
“Đây là người khác bảo tôi đưa cho cô.”
Nói xong cũng không giải thích gì nhiều, quay người rời đi.
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, mở ra xem, bên trên chỉ viết thời gian và địa chỉ, chữ kí cuối cùng…
Là Mai Ấn Cầm.
Anh quen biết Thẩm Thanh Chiêu từ lúc nào?
Tại sao không tự mình đem tới?
An Diệc Diệp nhíu mày, chẳng lẽ anh lại muốn thuyết phục cô rời đi sao?
An Diệc Diệp cất mảnh giấy đi, quay trở lại phòng bệnh.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không quá tốt vì câu nói ban nãy của Thẩm Thanh Chiêu.
An Diệc Diệp sờ sợi dây chuyền ảnh trên cổ mình.
Mẹ của Khúc Chấn Sơ vô cùng quan trọng với anh nhỉ.
Vì sợi dây chuyền này, thậm chí anh còn đồng ý kết hôn với Tiêu Nhĩ Giai.
“Khúc Chấn Sơ, tấm ảnh trong sợi dây này trước kia đâu?”
Khúc Chấn Sơ ngơ ra, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Lúc anh rời khỏi nhà họ Khúc năm mười hai tuổi, toàn bộ đồ đạc đã bị bọn họ lấy đi hết, sau khi mẹ anh mất, tất cả những tấm ảnh đã bị Thẩm Thanh Chiêu hủy hết rồi, một tấm cũng không giữ lại.”
Chẳng trách trước đó khi mở ra, bên trong sợi dây chuyền này lại trống rỗng.
Cho dù có trống không, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn trân trọng bảo vệ nó.
Mà bây giờ, anh lại đưa nó cho cô.
An Diệc Diệp đưa tay ra đặt lên mu bàn tay Khúc Chấn Sơ.
“Khúc Chấn Sơ, em sẽ luôn ở bên anh, cho đến khi…”
Cô ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Cho đến khi anh không cần em nữa.”
Khúc Chấn Sơ cười nói: “Không thể nào.”
Giọng nói của anh vô cùng kiên quyết, nhưng An Diệc Diệp cũng chỉ cười.
Đợi khi mọi chuyện thật sự xảy ra, những lời hứa này đều có thể không còn nữa.
Chuyện này vừa qua, vố tưởng rằng có thể sống yên ổn trong bệnh viện mấy ngày, không ngờ, ngày hôm sau, Tiêu Nhĩ Giai đã không mời mà tới.
Vừa mở cửa ra nhìn thấy cô ta, trong đầu An Diệc Diệp lại hiện lên cảnh tượng cô nhi viện bị thiêu rụi.
Còn có cả cảnh tượng thi thể viện trưởng bị vác ra ngoài…
Cô đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt cái nắm cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Nhĩ Giai phía trước.
Tiêu Nhĩ Giai bị cô nhìn như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi.
Người mà mấy ngày trước rõ ràng còn để mặc cô ta nạt nộ, sao hôm nay lại thay đổi rồi?”
Ánh mắt cô ta lóe sáng, né tránh tầm mắt An Diệc Diệp.
Cô ta muốn nắm giữ cơ hội cuối cùng để giành lấy sự tin tưởng của Khúc Chấn Sơ.
Tiêu Nhĩ Giai nghiêng người, muốn đi qua người An Diệc Diệp.
Nhưng cô ta vừa di chuyển, An Diệc Diệp đã nghiêng người chặn trước mặt cô ta.
“Cô đến đây làm gì?”
Tiêu Nhĩ Giai quay sang nhìn cô.
“Tôi đến thăm Chấn Sơ, liên quan gì đến cô.”
An Diệc Diệp chặn đứng trước mặt cô ta.
“Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích đâu.”
Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai lập tức hiện lên vẻ sợ hã.
“Tôi làm gi chứ? Cô đừng có nói chuyện như chỉ có một mình cô là người tốt vậy.”
Cô ta bước tới, đẩy An Diệc Diệp ra, đi vào trong.
“Chấn Sơ, em đến thăm anh đây.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô ta, sắc mặt tối đi.
Trước đó, chuyện của An Diệc Diệp và người thầy giáo kia là cô ta chủ động nói ra.
Bây giờ Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô ta, bất giác lại nhớ đến chuyện trước kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT