Lúc này nhìn thấy nhiều đồ cổ như vậy, An Diệc Diệp như cá gặp nước, kích động nhìn chung quanh, ngắm cái này, sờ cái kia.
Những đồ cổ này có cái từ thời Tam quốc, cũng có cái từ triều Thanh, nhiều vô số kể, nhìn quanh phòng khách, trưng hơn mười món, giá mỗi mỗi đều trên mấy chục tỷ, một phòng khách như vậy, giá trị lên đến hơn 3000 tỷ.
Ánh mắt An Diệc Diệp sáng lên, đột nhiên nhìn thấy một bình đựng rượu bằng đồng xanh được đặt trong một góc khuất trên bàn!
Cao trên nửa mét, cổ dài, chân cao, xung quanh có hoa văn trang trí, hoa văn tam giác và hoa văn mặt thú.
Bốn góc đều có một cái đầu rồng, chiếc bình đựng rượu bằng đồng xanh này trước đây An Diệc Diệp đã từng thấy trên TV, là loại bình đựng rượu đồng xanh điển hình chỉ sau dê bốn góc, toàn bộ quá trình đúc kim loại được hoàn thành trong một lần, thao tác liên tục, kỹ thuật thần sầu, cùng với trình độ chế tạo cao siêu, đạt đến đỉnh điểm.
An Diệc Diệp nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy trên TV, báo giá trên 1500 tỷ...
Cô sáng mắt lên, bước tới đưa tay muốn chạm, lại rút tay về.
Bảo vật như vậy, không thể chạm bằng tay.
Cô sốt ruột nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy quản gia bước từ ngoài vào, vội chạy tới.
“Quản gia, quản gia!”
Quản gia nghe tiếng, quay đầu nhìn cô, hơi cúi người xuống.
“Có chuyện gì không? Cô Tiêu?”
Trên mặt ông không có biểu cảm gì, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng cực kỳ chuyên nghiệp.
An Diệc Diệp nhớ lúc trước chính là ông mang theo mấy người vệ sĩ nhốt mình trong phòng giam, sắc mặt lập tức cứng đờ, khó khăn lắm mới ngừng được.
“Có bao tay không?”
“Có, tôi lập tức lấy bao tay cho cô.”
Ông gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi.
“...”
An Diệc Diệp vội gọi ông lại.
“Tôi có thể ngắm những đồ cổ trong phòng khách được không?” Cô chỉ vào bình đựng rượu bằng đồng xanh.
“Có thể, những thứ đó được trưng ra để ngắm mà.”
Chờ quản gia đi mất, An Diệc Diệp lại vui vẻ đứng dậy, kích động đi vòng vòng quanh bình đựng rượu bằng đồng xanh.
Rất nhanh, quản gia đã đưa tới một đôi bao tay sạch sẽ, cô kích động đeo vào, lại đắm chìm trong biển lịch sử.
Quản gia nhìn cô một cái.
Hai mắt sáng rỡ nhìn có chút ngây thơ, ngay cả mặt cũng kích động đến mức đỏ lên, hai tay mang bao tay không ngừng vuốt ve cái bình, mừng như điên.
Nhưng bằng ánh mắt của ông, có thể nhìn ra, người này hoàn toàn không có âm mưu kiếm lời từ bình đựng rượu đồng xanh.
Đôi mắt kia quá mức thuần khiết.
Nghĩ nghĩ, quản gia mới mang tài liệu troong tay đến phòng làm việc.
Khúc Chấn Sơ đang xem tài liệu công ty, tuy đa số thời gian anh không đích thân đến công ty, nhưng mỗi ngày phải chỉ đạo từ xa.
Quản gia đem đồ trong tay giao cho anh, do dự một hồi.
“Cô Tiêu vừa rồi muốn một đôi bao tay, đang nghiên cứu bình đựng rượu đồng xanh trong phòng khách.”
Khúc Chấn Sơ thuận miệng hỏi: “Cô ấy muốn?”
“Tôi nghĩ, Cô Tiêu hẳn là có hứng thú với đồ cổ.”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, tư liệu lúc trước đưa tới không nhắc đến chuyện này.
“Cô ấy muốn làm gì thì cứ nghe theo, có điều phải phái người canh chừng cho tốt.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sau khi quản gia rời đi, Khúc Chấn Sơ tiếp tục công việc, nhưng nhìn cả buổi, đầu óc lại không ngừng suy nghĩ về An Diệc Diệp.
Cô gái kia vậy mà lại thích đồ cổ?
Sở thích này không giống với những gì được ghi trong tư liệu trước đó.
Có điều nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tròn trịa kia, chăm chú ngắm nghía bình đựng rượu bằng đồng xanh...
Sẽ là dáng vẻ gì đây?
Anh nghĩ một lát, rốt cuộc nhịn không được đứng lên, bước ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT