An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ lên xe, cuối cùng mới chịu nói: “Em không có gọi cô ta đến.”

“Tôi biết.” Khúc Chấn Sơ nói.

An Diệc Diệp lại im lặng.

Cô biết, đối với Tiêu Nhĩ Giai mà nói, những thứ này chỉ mới là bắt đầu.

Khúc Chấn Sơ thấy cô rầu rĩ không vui, nói: “Tôi chuyển học viện giúp em rồi.”

An Diệc Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh.

“Không phải em thích văn vật đồ cổ sao? Nhu Tinh vừa mở ngành học mới, giám định và phục hồi văn vật, tôi giúp em chuyển qua đó, thế nào?”

An Diệc Diệp ngơ ngác nhìn anh.

“Trước giờ, em chưa bao giờ nghe nói...”

“Đây là quyết định mới, chờ bọn em khai giảng mới có thể công bố.”

Khúc Chấn Sơ quay đầu qua: “Sao nào?”

Đại học Nhu Tinh thật sự có không có ngành giám định và phục hồi văn vật, có rất ít sinh viên sẽ ghi danh vào ngành này, rất ít được để ý đến, đến cả giảng viên cũng không có, càng miễn bàn đến sinh viên.

Các nhà phục hồi văn vật được ví như quý hiếm hơn của đồ cổ, người có chút tài năng đều bị mời đi, ai mà đến dạy học?

Đây là ngành học anh cố ý mở ra vì An Diệc Diệp.

Từ phòng học, giảng viên đến các văn vật phục vụ cho công tác dạy học, đều do một mình anh cung cấp.

An Diệc Diệp cũng không biết, thật sự tưởng là quyết định của trường học.

Cô vô cùng vui vẻ đồng ý, lúc trước còn tưởng rằng cô sẽ luôn học ở Học viện Thương mại, không ngờ thật sự có một ngày có thể học tập ngàng phục hồi văn vật.

“Được!”

Khúc Chấn Sơ thấy cuối cùng cô cũng chịu nở nụ cười, quay đầu khởi động xe, lái đi ra ngoài.

Hôm sau, An Diệc Diệp vừa vào học đã nhận được thông báo chuyển học viện.

Đi theo địa chỉ trên thư thông báo, đi thẳng đến phòng học trong khu phòng học cũ.

Ông Bành đang cúi đầu kiểm tra cái đĩa vừa mới nhận được.

Ông dựa vào bàn quan sát, chòm râu hoa râu dài được ông chải chuốt ngay ngắn, còn mặc áo dài cầu kỳ.

Đeo kính viễn thị, khóe môi hơi trễ xuống, vô cùng nghiêm túc.

Đang xem, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Ông mất kiên nhẫn mà liếc nhìn, cuối cùng vẫn nghe máy.

Giọng của ông Trương lập tức từ đầu kia điện thoại truyền đến.

“Ui? Ông Bành, tôi nói cho ông biết, ông đừng có ăn hiếp cô bé kia, chúng tôi đều thương con bé lắm đó.”

Ông Bành nhíu mày, nếu biết trước thì lúc đó ông đã không nhận công việc này rồi.

Bắt đầu từ hai ngày trước, đám ông Trương ngày nào cũng gọi cho ông bốn năm cuộc điện thoại, ồn ào đến mức lỗ tai ông muốn mọc kén.

“Cái gì mà cô bé với chả con bé? Tôi cứ như vậy đó, nếu không thì bảo con bé đó đừng đến nữa. Phục hồi văn vật cũng không phải là một công việc có thể làm qua loa.”

“Tôi biết, nhưng con bé đó giỏi lắm, không phải ông cũng đã xem cái chén sứ Thanh Hoa của tôi rồi sao? Thế nào? Không tệ lắm đúng không?”

Ông không nhắc đến vấn đề này thì còn đỡ, vừa nhắc đến, ông Bành lập tức buông công cụ trong tay xuống, ngồi thẳng người.

“Ông còn dám nói hả? Ông nói con bé đó mười tám tuổi thì tôi tin, còn nói trước đó con bé chưa từng học tập theo hệ thống nào thì tôi hoàn toàn không tin! Ông đừng tưởng là lừa được tôi?”

Ông Trương ở đầu dây bên kia cũng nổi giận.

“Xùy! Đã nói với ông mấy trăm lần rồi mà vẫn không tin! Đến lúc đó ông sẽ biết, nếu ông dám ăn hiếp con bé, tôi đánh chết ông!”

Ông Bành không hề bị uy hiếp.

“Nhào vô, ông mà dám nói thêm câu nào, sau này có cái gì hỏng thì đừng đến tìm tôi sửa!”

Trước đây ông Trương luôn dễ dàng bị những lời này đe dọa, không ngờ hôm nay lại cười đắc ý.

“Bây giờ ai thèm tìm ông nữa chứ? Tôi có con bé kia là đủ rồi!”

Nói xong, không đợi ông Bành nói chuyện, ông đã cúp máy.

Ông Bành tức giận trừng mắt nhìn điện thoại trong tay.

Trước đây nói thế nào thì ông cũng là nhà phục hồi văn vật số một số hai ở cố cung, mới nghỉ hưu cách đây không lâu.

Mấy hôm trước lúc Khúc Chấn Sơ tìm đến cửa, ông còn không muốn đi ra ngoài dạy học.

Nếu không phải mấy người ông Trường liên tục xúi giục, vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, sao ông lại đồng ý chứ?

Bây giờ lại cực kỳ bực bội, đối phương chỉ là một cô gái mười tám tuổi, sao có thể học thứ này được?

Lúc trước ông đúng là có xem qua cái chén sứa men xanh của ông Trương, tay nghề kia cũng không giống như là tay mơ có thể làm được.

“Tìm một chuyên gia phục hồi xong đồ sứ lừa tôi mắc mưu! Nằm mơ!”

Ông nhìn thoáng qua ngoài cửa, khó chịu nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, dám đến học thì cứ chờ chịu khổ đi!”

Vừa mới nói xong những lời này, cửa đã bị gõ.

“Vào đi.” Ông nói.

Cửa vừa mở ra, An Diệc Diệp đứng ở ngoài cửa.

“Xin chào thầy, em là sinh viên vừa mới nhập học ở học kỳ này.”

Ông Bành nhìn cô, lại cúi đầu kiểm tra đối chiếu với bức ảnh và tên trong danh sách đang cầm.

Xác định là cô, giơ tay ngắt lời cô.

“Được rồi.”

Nói xong, ông đứng dậy, ôm mấy quyển sách dày cộp mà ông đã chuẩn bị từ trước, đặt ở trước mặt An Diệc Diệp.

“Cầm mấy quyển sách này về, tuần sau tôi sẽ trả bài.”

An Diệc Diệp nhìn sách trong tay, quyển mỏng nhất trong số này còn dày hơn cả bàn tay cô, một đống chồng lên nhau, hơn mười cuốn.

“Học thuộc hết toàn bộ?” Cô kinh ngạc nói.

Ông Bành liếc xéo nhìn cô.

“Chị không muốn.”

“Không phải.”

An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu, nhưng mà nhiều sách như thế này, chỉ có một tuần, thời gian cũng quá ngắn.

Suy nghĩ, cô nhìn xung quanh, thấy nơi này chỉ có cô và ông Bành, ngay cả bàn học cũng bị dọn đi hết.

“Ông Bành, còn có ai khác không?”

“Không có, chỉ có một mình chị.”

Nói xong, thấy An Diệc Diệp sửng sốt, ông quay đầu, xụ mặt nói: “Thế nào? Sợ? Nếu bây giờ chị đổi ý thì vẫn còn kịp.”

“Không phải, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”

Ông Bành hừ lạnh, vẻ mặt lại càng nghiêm túc.

“Phục hồi văn vật cũng không phải dựa vào cái miệng.”

Ông xua tay.

“Đi về đi, đến lúc đó lại đây trả bài.”

An Diệc Diệp lại ôm đống tài liệu kia quay về.

Tiện tay lật mất tài liệu ông Bành đưa cho cô, bên trong đều là phong tục tập quán của các triều đại thời kỳ khác nhau, giám định và thưởng thức đồ sứ, lịch sử phát triển đồ sứ.

Mấy quyển sách phức tạp này, cho dù là đọc cũng cực kỳ khó khăn, càng miễn bàn đến học thuộc lòng.

An Diệc Diệp vừa về đến lâu đài cổ, không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng ôm sách vở bắt đầu học thuộc lòng.

Lúc Khúc Chấn Sơ từ công ty quay về, thấy thức ăn trên bàn vẫn không hề nhúc nhích.

“Cô ấy đâu?”

Quản gia nhíu mày nói: “Cô chủ còn đang học bài.”

“Học bài gì?”

“Nghe nói là nhiệm vụ giảng viên trong trường giao cho, một chồng dày thế này.”

Quản gia nâng tay, ước lượng độ dày đại khái.

Quản gia vừa nhớ đến cảnh An Diệc Diệp quay về ôm chồng sách kia là lại lo lắng.

Nhiều sách như vậy, trong vòng một tuần, sao có thể học thuộc hết được?

Thế nhưng từ lúc cô về là lao đầu vào học tập, đến bây giờ vẫn chưa ra.

Khúc Chấn Sơ nghe xong nhíu mày lại.

“Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh xoay người đi thẳng lên lầu.

Trong phòng sách, An Diệc Diệp còn đang học quyển sạch đầu tiên.

Cô chọn quyển sách đơn giản nhất, nhưng cho dù là vậy, đọc lên cũng đã rất khó khăn, càng đừng nói là học thuộc lòng.

Sau khi từ trường trở về, cô luôn ngồi trong phòng sách học thuộc, nhưng đến tận bây giờ, vài tiếng đồng hồ trôi qua nhưng mới học thuộc được vài tờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play