An Diệc Diệp gõ cửa phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ, ngay khi bước vào, cô đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi sau bàn làm việc với một tờ báo trên tay.

Đó là bài báo đã đăng scandal của An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm!

Anh hơi cúi đầu, như thể đang đọc rất chăm chú.

Khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không thể nhìn thấy biểu cảm.

An Diệc Diệp có chút bối rối, tiến lên hai bước.

"Khúc Chấn Sơ..."

Cô vừa lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền ngẩng đầu lên.

"Ngày hôm đó chẳng phải em đã nói là sẽ đi shopping gần đây sao?”

An Diệc Diệp thầm rùng mình, vội vàng gật đầu.

"Em… Em đã đi dạo gần đó và gặp được Mai Ấn Cầm nên đã cùng đi uống cà phê."

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô.

An Diệc Diệp hơi sốt ruột.

"Anh ấy và em thực sự chỉ uống cà phê có năm phút thôi,”

"Khúc Chấn Sơ?"

Thấy anh nãy giờ không nói gì, An Diệc Diệp lại gọi một tiếng.

Khúc Chấn Sơ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.

"Em lo lắng gì chứ? Anh tin em mà.”

Nói xong, anh đặt tờ báo xuống rồi tiến lại gần cô.

An Diệc Diệp thở dài một hơi.

Khúc Chấn Sơ thản nhiên mỉm cười rồi giữ chặt An Diệc Diệp.

"Nhưng em như vậy là không ngoan, phải bị phạt."

An Diệc Diệp giật mình, hai mắt trợn to, trong tiềm thức cô cảm thấy Khúc Chấn Sơ sẽ lại nhốt mình vào phòng tối.

Chỉ nghĩ đến đó thôi là sắc mặt của cô đã trắng bệch rồi.

Khúc Chấn Sơ chỉ liếc một cái liền biết trong đầu cô đang nghĩ gì

"Bây giờ biết sợ rồi à?"

Anh cười rộ lên, nói: "Vẫn còn một thời gian nữa trước khi em bắt đầu nhập học. Vừa hay anh cũng đang thiếu một trợ lý. Em hãy đến công ty đi.”

"Chỉ vậy thôi sao?"

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.

"Nếu không vậy thì em nghĩ là anh sẽ làm gì? Đánh không được mắng không xong, anh cũng hết cách với em nên chỉ có thể để em trong tầm mắt mà quan sát thôi."

"Có điều..."

Khúc Chấn Sơ đang giải thích thì chuyển chủ đề nói: "Anh nghĩ mình cần phải đóng dấu em để mọi người đều biết rằng em đã là hoa có chủ.”

Nói xong, anh chầm chậm tiến lại gần An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp hơi lùi về phía sau, trực tiếp dựa vào giá sách sau lưng.

"Đóng dấu gì..."

Cô giật mình hỏi, ánh mắt có phần dữ tợn của Khúc Chấn Sợ khiến cô căng thẳng.

Khúc Chấn Sơ nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô thì chỉ cong môi mỉm cười.

"Đừng động đậy."

Anh nắm lấy tay An Diệc Diệp ấn lên giá sách rồi ép sát vào người cô, vây cô giữa hai cánh tay anh và giá sách.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu hôn lướt lên môi cô như chuồn chuồn điểm nước rồi đẩy ra ngay lập tức...

"Anh..."

An Diệc Diệp vừa mới mở miệng, Khúc Chấn Sơ liền đột ngột cúi đầu xuống cổ cô hôn mạnh lên xương quai xanh của An Diệc Diệp và mút chặt.

Cảm giác nhột nhạt kèm theo cảm giác ngứa ran truyền đến trong nháy mắt khiến cô run rẩy không kiểm soát được.

Khúc Chấn Sơ đè cô thật chặt, không cho cô giãy giụa một chút nào rồi cắn thật mạnh.

An Diệc Diệp cau mày đau đớn, cô hơi vùng vẫy, tay vô tình đập vào giá sách, làm cho hai quyển sách từ trên cao rơi xuống.

Nhưng không ai trong hai người quan tâm.

Khúc Chấn Sơ hơi khom người, vùi đầu vào hõm vai của An Diệc Diệp và dùng sức lưu lại trên cổ cô một dấu hôn đỏ thắm.

Một lúc sau, anh mới lùi lại và liếm nhẹ lên dấu hôn ấy.

Dấu hôn thắm đỏ trên làn da trắng nõn lại càng thêm nổi bật.

Anh chọn chỗ hôn vô cùng khéo léo, một vị trí mà cả quần áo lẫn tóc đều không thể che được.

Ngoại trừ choàng khăn quàng cổ, bằng không không có cách nào che đi.

Mà bây giờ đang là cuối mùa hè.

Khúc Chấn Sơ hài lòng mỉm cười.

Điều này giống như in lên người An Diệc Diệp dấu ấn của riêng anh vậy.

Anh buông tay cô ra, thay vào đó ôm eo cô, nhấc cả người An Diệc Diệp lên, xoay người trở lại ghế ngồi xuống.

"Ngày mai anh sẽ thu xếp để em đến công ty. Đừng tưởng rằng công việc của trợ lý là dễ dàng nhé, đến lúc vào việc rồi sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức đấy."

An Diệc Diệp vẫn còn đang sững sờ.

Một cảm giác nhột nhạt không ngừng truyền đến từ bên phải cổ và điều đó liên tục khuấy động dây thần kinh của cô, khiến cô khó tập trung.

Cô ngây người một lúc lâu mới gật đầu.

"Em biết rồi."

Khúc Chấn Sơ nhìn dấu hôn trên cổ cô, trong lòng dấy lên một cảm giác thỏa mãn mà trước đây anh chưa từng có.

Khúc Chấn Sơ không truy cứu scandal của Mai Ấn Cầm lần này, nhưng những người ở công ty Điện ảnh Hoàn Thái lại luống cuống vì chuyện đó.

Mai Ấn Cầm là con gà đẻ trứng vàng của điện ảnh Hoàn Thái, từ khi debut đến nay cực kỳ cực kỳ ít scandal.

Lần này người ta chụp được ảnh anh ta hẹn hò với người khác mà người đó lại còn la bà chủ của tập đoàn M.I.

Tin tức này vừa lên báo liền dậy sóng khắp nơi!

Không chỉ hình ảnh tạo dựng trước đó bị sụp đổ mà ngay cả công việc cũng bị ảnh hưởng.

Bây giờ trên trang web chính thức của người hâm mộ đang náo loạn, có người mắng Mai Ấn Cầm, cũng có người vô duyên vô cớ chửi An Diệc Diệp quyến rũ Mai Ấn Cầm.

Toàn công ty đều rối loạn.

Cho dù bọn họ muốn lên tiếng để làm sáng tỏ sự việc, nhưng ảnh chụp rõ mồn một như vậy có dùng bột giặt Omo tẩy cũng không sạch.

Người quản lý lướt một loạt các tiêu đề của một số trang web xong thì tức giận đến mức trực tiếp đập con chuột của mình xuống đất.

"Cậu nói bây giờ phải làm sao đây? Cậu gây ra chuyện động trời như vậy thì làm sao mà thu xếp?”

Mai Ấn Cầm cũng không ngờ sự việc này lại bùng nổ nhanh như vậy.

Vừa rồi anh ta đọc bình luận của fan trên mạng, mắng anh thì không sao, nhưng lại có những người mắc An Diệc Diệp rất khó nghe.

"Vì tôi không cẩn thận nên mới bị người ta nắm thóp. Lúc ấy còn có một người nữa ở đó nhưng người ta đi trước rồi…”

"Tôi tin cậu, đối phương đã cố ý chụp khoảnh khắc chỉ còn lại hai người nhưng fan thì sao?”

Người quản lý sốt ruột đứng, mặt nhăn mày nhó trông rất khổ sở.

"Vốn dĩ hai ngày nữa là có thể làm đại diện quảng cáo cho một nhãn hàng quốc tế, nếu bởi vì sự kiện lần này mà mất đi cơ hội, thì không còn lần sau nữa đâu."

Mai Ấn Cầm cũng cau mày.

Anh ta cũng muốn tận dụng cơ hội quảng cáo này và đợi sau khi công khai mọi chuyện sẽ cùng An Diệc Diệp ra nước ngoài.

"Không thể ém tin tức xuống sao?”

"Muộn rồi, đối phương cố tình chọn lúc nửa đêm để tung tin khiến chúng ta trở tay không kịp, bây giờ lời đồn bay khắp nơi, cậu bảo tôi ém chỗ nào?”

Người quản lý ủ ê suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể lên tiếng thanh minh mà thôi, tốt nhất là có thể tìm được mợ Khúc, bảo cô ấy cũng ra mặt giải thích, đến đó là hết cách rồi.’

Đang nói, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Một người trông giống trợ lý thò đầu vào, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

"Anh Khiêm ơi, bà Nguyễn đó sắp đến rồi."

Người quản lý được gọi là anh Khiêm cùng Mai Ấn Cầm đồng thời nghiêm mặt liếc nhìn nhau.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ sang đó ngay."

Anh Khiêm phẩy tay rồi vội vàng sửa sang lại quần áo.

Bình thường anh ta đã quen với việc mặc áo phông, nhưng lúc này khoác thêm một bộ vest bên ngoài, trông rất long trọng.

Mai Ấn Cầm nhíu mày nói: "Sao bà Nguyễn lại đến đây?"

Anh Khiêm vừa mặc quần áo, vừa nói: "Người đứng đầu nhà họ Nguyễn thế hệ trước vừa mới qua đời, cậu không biết sao? Bây giờ người đứng đầu của nhà đó là bà Nguyễn."

Điện ảnh Hoàn Thái chỉ là một trong nhiều ngành công nghiệp mà nhà họ Nguyễn đầu tư vào, nếu đằng sau không có một chỗ dựa vững chắc như vậy thì sao có thể phát triển nhanh đến mức bây giờ đã trở thành cánh chim đầu đàn trong giới chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play