Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Vì cô mà cô ấy mới bị bắt đi, cô còn muốn nói gì nữa?”
Ánh mắt Dư Nhã Thiểm sáng lên.
“Sao em biết được tên Lưu Ngạn kia sẽ đến tìm em?”
“Vậy phải hỏi xem cô đã làm gì với anh ta! Anh ta mới không cam lòng mà đến tìm cô!”
Vừa nãy ở trong phòng giam, Khúc Chấn Sơ đã hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi.
Anh không ngờ, “Nhã Thiểm” lại thành một người như vậy.
Lợi dụng Lưu Ngạn để có được sự đồng tình của anh, uy hiếp, hãm hại người khác, không ngờ cô ta lại có thể làm những chuyện này mượt mà đến vậy!
Nếu không phải vì chuyện này, anh còn bị che mắt bao lâu nữa?
Sắc mặt Dư Nhã Thiểm vô cùng khó coi.
“Anh đang trách em sao? Anh đừng quên trước kia anh đã đồng ý với em!”
Khúc Chấn Sơ rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh nhạt.
“Điều tôi đã đồng ý với cô tôi sẽ không thay đổi, cô muốn tiền, tôi sẽ đưa cho cô, có điều, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và Tiêu Nhĩ Giai nữa.”
Dư Nhã Thiểm hoảng sợ nói: “Vậy mặt của em thì sao?”
Khúc Chấn Sơ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Dư Nhã Thiểm quan sát anh kĩ càng nhưng không thể tìm thấy được ánh mắt anh nhìn cô ta như trước kia nữa.
“Được!”
Cô ta căm hận, siết chặt tay nói: “Em biết đều là lỗi của em, anh thích cô ta cũng là điều dễ hiểu, chỉ trách em đã đến quá muộn.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Dư Nhã Thiểm nói tiếp: “Chiều nay em sẽ rời đi, sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa.”
Cô ta rũ mắt, giọng nói hiện rõ vẻ bi thương.
“Em chỉ mong, anh Chấn Sơ có thể tiễn em, đi chữa mặt cùng em.”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô ta, không biết cô ta lại đang tính toán gì, nhưng anh chợt nhớ lại nửa tấm ảnh mà quản gia đưa anh xem lúc nãy.
“Trước kia cô từng gặp Tiêu Nhĩ Giai chứ?”
Dư Nhã Thiểm ngơ ra.
“Chưa từng gặp.”
Khúc Chấn Sơ híp mắt lại.
“Vậy tại sao cô ấy lại có ảnh của cô?”
Dư Nhã Thiểm lập tức trở nên hoảng loạn.
“Em cũng không rõ, cô ta lấy ở đâu ra sao em biết được.”
Ánh mắt sắc bén của Khúc Chấn Sơ nhìn thẳng vào cô ta, thực chất là đang xác định tính chân thật trong lời nói của cô ta.
Dư Nhã Thiểm như đang bị gai cắm vào lưng, căng thẳng sợ hãi, nhịp tim tăng vọt.
Cô ta vội chuyển chủ đề: “Anh Chấn Sơ, anh sẽ tiễn em lên sân bay chứ?”
Khúc Chấn Sơ quay đầu qua, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ bảo Chiết Lam đưa cô ra nước ngoài.”
Dư Nhã Thiểm nhìn anh quay lưng bước lên tầng, thầm đoán chắc chắn anh lại đi tìm An Diệc Diệp.
Vẻ buồn bã trên mặt cô ta tiêu tan ngay lập tức, giơ tay lên chạm vào mặt mình.
“Hủy hoại gương mặt của tôi, tôi sẽ không để cô được yên ổn!”
An Diệc Diệp biết được Dư Nhã Thiểm tự đề xuất muốn xuất ngoại thì vô cùng ngạc nhiên.
“Cô ta muốn rời đi?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, tiện tay vén tóc bên mai của An Diệc Diệp.
“Tại sao?”
Cô thực sự không hiểu nổi, chẳng lẽ Dư Nhã Thiểm thật sự thấy hối hận, tự trách sao?
Nhưng, An Diệc Diệp vẫn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc người mà Khúc Chấn Sơ đợi mười hai năm là ai?
Cô nghĩ một lúc, bèn hỏi: “Khúc Chấn Sơ, nếu như Dư Nhã Thiểm không phải người anh đợi thì sao?”
Khúc Chấn Sơ mỉm cười, thản nhiên nói: “Điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.”
An Diệc Diệp nhíu mày, với sự hiểu biết của cô về Dư Nhã Thiểm, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Kiếm Hiệp HayLần trước lúc nhìn thấy cô ta, ánh mắt cô ta còn tràn ngập vẻ hận thù.
Khúc Chấn Sơ lại không lo lắng giống như cô.
Anh nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Giờ này chắc Chiết Lam đã tiễn cô ta ra sân bay rồi.”
Sân bay.
Dư Nhã Thiểm đeo khẩu trang, xuống xe, sắc mặt lạnh lùng đi về phía lối lên máy bay.
Chiết Lam đi theo phía sau, đưa vé máy bay cho cô ta.
“Tôi đã lo liệu xong phía bên kia rồi, tìm được chuyên gia có tiếng nhất trong phương diện này, cô Dư qua đến đó là có thể bắt đầu chữa trị ngay.”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
Dư Nhã Thiểm không kiên nhẫn xua xua tay, quay đầu nhìn về phía sau.
“Khúc Chấn Sơ thật sự không tới sao?”
“Hôm nay cậu chủ có việc.”
Dư Nhã Thiểm cười khẩy.
“Là có việc hay là bận ở cùng người phụ nữ kia?”
Chiết Lam không đáp lại, chỉ chỉ về lối vào.
“Cô Dư, có thể lên máy bay rồi.”
Dư Nhã Thiểm cầm vé, chậm rãi nói: “Chiết Lam, anh chuyển lời cho Khúc Chấn Sơ, anh ấy đối xử tốt với người phụ nữ kia như vậy, sau này sẽ phải hối hận.”
Nói xong, cô ta đi thẳng về phía lối vào.
Chiết Lam đứng ở ngoài, nhìn cô ta rời khi, đến lúc máy bay cất cánh anh ta mới nhắn tin báo cáo lại cho Khúc Chấn Sơ.
Vài phút sau khi anh ta rời đi, Dư Nhã Thiểm lại bước ra, đi về phía ngược lại.
Ra khỏi sân bay, cô ta lên chiếc xe đỗ bên đường, xé nát tấm vé máy bay trong tay.
Người ngồi ở ghế lái xe nhìn cô ta qua kính chiếu hậu.
“Cho dù không được chữa trị thì cũng muốn tiếp tục ở lại đây, Dư Nhã Thiểm, cô ác độc với bản thân thật đấy.”
Dư Nhã Thiểm ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Nói ít thôi, đã nói chuyện xong với người bên Mỹ chưa? Chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ còn cho người đi xác thực, đừng để anh ta phát hiện.”
“Đương nhiên rồi.”
Người ngồi trên ghế lái xe quay đầu qua: “Tôi hiểu rất rõ cách làm việc của anh trai mình.”
Khúc Diên Nghị cười rồi khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Dư Nhã Thiểm vừa đi, An Diệc Diệp cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, xin nghỉ phép liền khoảng hai tuần rồi, lúc về trường thì đã phải thi rồi.
Không dễ gì mới ứng phó được môn mà mình không giỏi, nhóm người ông Trương đã tìm đến rồi.
“Muốn đi Tam Tinh Đôi?”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn nhóm các ông đã trên năm mươi tuổi trước mặt.
Ánh mắt bọn họ phát sáng, tràn đầy năng lượng.
“Không phải đi đến viện bảo tàng, mà là đi Đức Dương.”
“Viện bảo tàng có gì đáng xem đâu, tham quan nhiều lần như vậy rồi, muốn sờ không được sờ, muốn mua không được mua, bọn tôi đến đó xem xem có thể đào được đồ đồng hay không.”
“Trước kia tôi đã từng đến đó vài lần rồi, những thứ mua về hơn nửa là giả, quả thực là khó phân thật giả, lần này đưa nhóc đi theo thì bọn tôi có thể xem xét cẩn thận rồi.”
An Diệc Diệp nhìn bọn họ, khó mà từ chối.
Đang định đồng ý thì chợt có một giọng nói truyền đến từ cửa.
“Không được đi.”
Mấy người ông Trương quay qua nhìn, thấy Khúc Chấn Sơ bước đến, bọn họ không hề sợ sắc mặt lạnh băng của anh mà chỉ thấy bất mãn.
“Tại sao?”
“Tưởng rằng cưới cô nhóc này về thì đã thuộc quyền sở hữu của cậu rồi à?”
Ông Trương nhân cơ hội nói: “Tôi đã nói rồi mà, không thể theo một người đàn ông ngang ngược như vậy được. Nhóc à, con trai tôi đi nước ngoài đã về rồi, lúc nào đó sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Trán Khúc Chấn Sơ nổi gân xanh, nhìn người trước mắt đã đào góc tường nhà người khác mà còn nói lí lẽ hung hồn đến vậy.
Anh bước đến, ôm eo An Diệc Diệp.
“Cô ấy không thể đi.”
“Vì khoảng thời gian này tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài.”
Mấy người ông Trương bất mãn, thương lượng một lúc.
“Vậy đợi cậu trở về, cô nhóc này sẽ đi cùng chúng tôi, vậy được rồi chứ?”
Khúc Chấn Sơ nói: “Chúng tôi muốn đi hết kì nghỉ.”
“Cậu!”
Ông Trương tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Khúc Chấn Sơ, cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Cậu còn muốn trói cô nhóc này lên người cậu luôn à?”
Khúc Chấn Sơ lí lẽ hùng hồn, ra vẻ đương nhiên nói: “Đúng.”