An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ ôm về biệt thự cổ.
Mới vừa vào cửa, quản gia và nữ đầu bếp đã chạy lại đón.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của An Diệc Diệp thì lập tức sợ hãi đến biến sắc.
“Cô chủ...”
Quản gia há miệng thở dốc, lúc này lại không biết phải hỏi cái gì.
Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân, ôm người bước thẳng lên lầu.
An Diệc Diệp bị anh ôm thẳng vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm.
Dòng nước ấm áp lập tức bao trùm cả cơ thể cô, mang đến cảm giác vô cùng an toàn.
Nhưng cô vẫn cố chấp kéo quần áo anh, không chịu buông tay.
Khúc Chấn Sơ thuận thế ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, vì nương theo cô nên động tác có hơi khó chịu.
“Cần tôi giúp cô không?” Giọng của anh mềm mại như một sợi lông thiên nga.
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi tự làm được.”
Tuy nói thế, nhưng tay cô vẫn nắm chặt quần áo Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ từ từ mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng không thể nào tan đi được.
Lúc này An Diệc Diệp mới từ từ thu tay lại.
“Tôi ở bên ngoài chờ em.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ đứng lên, vừa định đi lại đột nhiên cong lưng, hôn nhẹ lên trán An Diệc Diệp.
Cửa phòng tắm bị đóng lại.
An Diệc Diệp lại ngồi một lúc, lúc này tâm trạng mới dần bình ổn lại.
Mà lúc này, Dư Nhã Thiểm được đưa vào bệnh viện lại đang nổi trận lôi đình!
Dư Nhã Thiểm hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của bác sĩ xuống đất.
“Ông nói cái gì? Tôi bảo ông chữa cho hết! Ông còn nói không thể sao?”
Bác sĩ vô cùng buồn rầu, nếu người trước mặt không phải do cậu Khúc đưa đến, ông đã gọi bảo vệ quăng người này ra ngoài từ lâu.
“Cô Dư, tôi đã xử lý vết thương trên mặt cô, đã cầm máu...”
“Tôi muốn chữa khỏi! Không phải cầm máu!” Dư Nhã Thiểm tức giận kêu lên.
Bác sĩ nói: “Nhưng vết thương trên mặt cô quá lớn, cho dù sau khi lành lại vẫn sẽ để lại sẹo...”
Những lời này lập tức kích thích đến thần kinh của Dư Nhã Thiểm, cô đột nhiên xông đến, trừng to mắt nhìn ông ta, giống như muốn nuốt sống ông.
“Không phải ông là bác sĩ sao? Chút vết thương nhỏ này cũng không chữa trị được sao? Có tin hôm nay tôi đập nát cái bệnh viện này ra không!”
“Cô Dư, chúng tôi thật sự không còn cách nào, dựa vào trình độ chữa bệnh hiện nay, cho dù như thế nào cũng sẽ để lại sẹo.”
“Tôi không tin!”
Dư Nhã Thiểm quay đầu, trên mặt cô đang quấn đầy băng gạc.
“Chiết Lam! Anh đi nói với anh Chấn Sơ, bệnh viện này toàn lang băm! Tôi muốn bác sĩ tốt nhất! Nhất định có thể chữa lành cho mặt tôi!”
Chiết Lam bình tĩnh đứng phía sau cô.
“Cô Dư, cô đi nghỉ ngơi đi, về phía bệnh viện, tôi sẽ liên hệ giúp cô.”
Dư Nhã Thiểm ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Anh Chấn Sơ đâu? Sao anh ấy vẫn chưa đến thăm tôi?”
Chiết Lam há to miệng, vừa định nói chuyện, Dư Nhã Thiểm lại đột nhiên la to.
“Có phải anh ấy đi tìm con nhỏ đê tiện kia không? Cái đứa con hoang kia! Là nó hại tôi ra thế này! Tại sao còn chưa giết nó nữa?”
“Giết nó!”
Chiết Lam nhíu mày nói: “Cô Dư, xin cô tôn trọng Khúc phu nhân một chút.”
“Khúc phu nhân? Cô ấy thì là Khúc phu nhân cái quái gì chứ?”
Dư Nhã Thiểm cười lạnh.
Cô cắn chặt răng, lúc thì giận lúc lại đau lòng.
Giây trước còn đang mắng chửi, giây tiếp theo đã ra vẻ đáng thương kéo tay Chiết Lam.
“Anh đi kêu anh Chấn Sơ đến giúp tôi được không? Vì sao rõ ràng tôi là người bị thương, mà anh ấy lại ở bên cạnh con nhỏ kia chứ?”
Chiết Lam thấy cô như thế này, đành phải gật đầu.
Dư Nhã Thiểm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng bệnh lần nữa.
Không đến vài phút, Chiết Lam lại quay về.
Dư Nhã Thiểm nhìn nhìn phía sau anh.
“Anh Chấn Sơ đâu?”
Chiết Lam nói: “Tổng giám đốc Khúc bảo tôi hỏi cô, chuyện cây gậy sắt chắn trước cửa phòng trọ của Lưu Ngạn là như thế nào?”
Mặt Dư Nhã Thiểm lập tức thay đổi.
“Tôi... Sao tôi biết được? Tôi vừa thoát được đã chạy ra ngoài, tôi không biết rõ tình hình bên trong như thế nào.”
Chiết Lam lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi đã thông báo cho tổng giám đốc Khúc, nhưng anh ấy có đến thăm cô hay không thì tôi không thể xác định.”
Nói xong, anh xoay người đi ngay.
Dư Nhã Thiểm vội vàng quay đầu.
“Anh có ý gì?”
Nhưng Chiết Lam cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
“Anh quay về cho tôi!”
Dư Nhã Thiểm cầm gối ở trên giường quăng qua, nhưng chỉ đập lên cửa.
Cô tức giận nằm sấp xuống giường, nghiến răng nghiến lợi, mắt đầy hận thù.
“An Diệc Diệp, cô chờ đó cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, nghe trong phòng tắm phía sau vang lên tiếng nước, trong lòng cảm thấy bình yên chưa từng có.
Đang nghĩ ngợi thì quản gia từ bên ngoài đi vào.
“Cậu chủ.”
Mới vừa mở miệng, Khúc Chấn Sơ đã làm động tác tay bảo ông nói nhỏ hơn.
Quản gia lập tức hạ giọng nói.
“Bọn họ đưa Lưu Ngạn đến rồi ạ.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng híp mắt lại, đáy mắt dâng lên sát ý nồng nặc.
“Nhốt vào tầng hầm.”
Quản gia gật đầu nói: “Vậy vết thương trên người anh ta...”
“Cứ để như thế, đừng để tên đó chết ngay.”
Mới nói đến đó, tiếng nước sau lưng đã dừng lại.
Khúc Chấn Sơ hơi thay đổi sắc mặt, xua tay bảo quản gia rời đi.
Chỉ chốc lát sau, An Diệc Diệp từ bên trong đi ra.
Cô quấn khăn tắm, mái tóc xoăn xõa tung đã búi thành một búi, hai mắt ướt át.
Làn da tiếp xúc với hơi nóng đã hơi ửng đỏ, trán vẫn còn vài giọt nước rơi xuống.
Cô vừa đi ra, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ như đã nói.
Đột nhiên nhìn thấy anh, cô hơi sửng sốt một chút.
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô, ánh mắt dừng lại trên má trái.
Trên gò má trơn mềm trắng nõn có bốn vết cào đỏ tươi, sau khi ngâm nước ấm xong thì lại càng thêm bắt mắt.
Lúc trước khi anh ôm An Diệc Diệp về vẫn còn chưa phát hiện ra.
Anh nhíu mày.
“Mặt của em bị thương.”
Khúc Chấn Sơ vươn tay, nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt cô, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Là Lưu Ngạn làm sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không phải.”
“Vậy là Dư Nhã Thiểm làm?”
An Diệc Diệp không nói lời nào, Khúc Chấn Sơ cũng đã đoán được là chuyện như thế nào.
Mắt anh hơi tối đi, giơ tay lau đi vệt nước ở giữa mày của cô.
“Xem ra sau này tôi phải để emcô ở trong tay tôi thì mới có thể yên tâm được.”.
Ngôn Tình SắcTháo chun buộc tóc trên đầu An Diệc Diệp ra, mái tóc dài ướt đẫm rủ xuống.
Khúc Chấn Sơ đặt khăn lông lên đầu cô, cẩn thận lau giúp cô.
Tóc xoăn sau khi ướt rối thành một đống, chải nửa ngày cũng vẫn chưa suôn.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, cẩn thận lau khô giúp cô, vừa chải tóc lại.
Thấy chỗ nào bị rối thì gỡ còn nghiêm túc hơn cả An Diệc Diệp.
Nhưng mà lực tay thì không thể nào khen nổi.
An Diệc Diệp nhịn một lúc, vẫn bị anh giật tóc phát đau.
“Ay” Cô xuýt xoa.
Khúc Chấn Sơ dừng lại nhìn cô.
An Diệc Diệp gãi chỗ bị anh túm đau.
“Anh kéo làm tôi đau... Để tôi tự làm đi.”
Khúc Chấn Sơ cố chấp đè đầu cô lại, nhất quyết phải chải đầu giúp cô.
“Chờ quen đi là được.”
An Diệc Diệp khóc không ra nước mắt, vất vả chờ chải xong thì cái đầu xù xù nổ bông lên, giống như một con sư tử nhỏ.
Bên trên còn kèm theo không ít sợi tóc bị Khúc Chấn Sơ dùng bạo lực mà bứt gãy.
Anh yên lặng thu mớ tóc rụng lại, tung tung mớ tóc xoăn của An Diệc Diệp, vô cùng hài lòng.
“Bây giờ thì khá hơn nhiều rồi.”