Khúc Chấn Sơ vừa dặn dò xuống dưới, người phía dưới đã nhanh chóng sắp xếp xong tất cả, đợi đến buổi chiều, Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên đã được đưa đến chỗ ở cá nhân của Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ ngồi trên ghế chủ nhà, có chút nôn nóng đứng lên.

Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên đi vào, ánh mắt mang theo tò mò rơi trên người An Diệc Diệp, lại bình tĩnh dời đi.

Khúc Chấn Sơ liếc mắt nhìn thoáng qua An Diệc Diệp, nhưng không có đứng dậy.

Hai tay Tiêu Hàm Tuyên chắp ở sau lưng.

“Chấn Sơ, sao lúc này lại bảo chúng tôi đến đây?”

Khúc Chấn Sơ nghiêng người dựa trên ghế, ánh mắt chuyển qua người An Diệc Diệp.

“Chính là vợ của tôi, con gái của các người nói cô ta muốn gặp các người.”

Lúc này An Diệc Diệp nhanh chóng đi tới.

Biểu hiện của Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên khi nãy rõ ràng là không quen cô.

An Diệc Diệp như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Ngài Tương! Xin ông nói với bọn họ tôi không phải Tiêu Nhĩ Giai, tôi không phải con gái của các người!”

Trong phòng khách rộng lớn im lặng trong chốc lát.

Qua một lúc lâu, Tiêu Hàm Tuyên mới kéo tay An Diệc Diệp, trên mặt chứa đầy ý cười.

“Nhĩ Giai, con nói bậy bạ cái gì vậy? Con không phải là con gái của ba mẹ sao?”

An Diệc Diệp chấn động, khiếp sợ nhìn ông ta.

“Không!”

Cô giằng mạnh tay khỏi Tiêu Hàm Tuyên.

“Tôi hoàn toàn không quen ông! Tôi không phải Tiêu Nhĩ Giai!”

An Diệc Diệp hoảng sợ trợn mắt, lùi về phía sau một bước.

Tiêu Hàm Tuyên cười híp mắt nhìn An Diệc Diệp, trong đôi mắt hơi nheo lại lóe lên một tia sáng, giống y như con cáo già.

“Nhĩ Giai, có phải con còn tức giận không?”

Ông ta thấm thía nói: “Ba biết con không muốn kết hôn, nhưng không phải trước kia con từng nói con rất thích Ngài Khúc sao? Bây giờ hai đứa đã kết hôn rồi, đừng tức giận nữa.”

“Không! Không phải!”

An Diệc Diệp không thể tin được lắc lắc đầu, xoay người bắt lấy Tần Ngự Miên bên cạnh.

“Bà Tiêu, nói cho họ biết đi, tôi thật sự không phải Tiêu Nhĩ Giai, tôi không phải…”

Tần Ngự Miên nghi ngờ nhìn cô, vừa muốn lên tiếng.

“Nhĩ Giai!”

Tiêu Hàm Tuyên đột nhiên cao giọng, cắt ngang lời nói của An Diệc Diệp.

“Con đừng cáu kỉnh nữa! Hôn nhân lần này là tự con đồng ý! Bây giờ con làm ầm ĩ thế này, để Ngài Khúc nhìn nhà họ Tiêu chúng ta thế nào đây?”

Khúc Chấn Sơ ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Vẻ mặt Tiêu Hàm Tuyên nặng nề, quay đầu nói với Khúc Chấn Sơ: “Ngài Khúc, cho tôi chút thời gian, tôi phải khuyên răn con bé thật tốt, đứa nhỏ Nhĩ Giai này thật sự quá không hiểu chuyện rồi.”

“Không phải…”

An Diệc Diệp nôn nóng tiến lên, muốn giải thích.

Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua cô, thấy cô căng thẳng đến sắp khóc, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lờ mờ xuất hiện một cảm xúc không tên.

Anh bất mãn cau mày, mạnh mẽ áp chết loại cảm xúc này đi.

“Vậy nhờ ngài Tiêu khuyên răn cho tốt, tôi không thích người không nghe lời.”

Nói xong, anh xoay người lập tức đi ra ngoài.

Cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn là ba người là An Diệc Diệp và người nhà họ Tiêu.

An Diệc Diệp căng thẳng nhìn bọn họ.

“Tôi không phải, tôi không phải con của các người, không phải Tiêu Nhĩ Giai!”

Tiêu Hàm Tuyên nhìn cô một cái, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, chưa đến một giây đã lập tức trở nên lạnh lùng.

“Đương nhiên tôi biết cô không phải con bé!”

“Vậy vì sao ông lại…”

Tiêu Hàm Tuyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn An Diệc Diệp.

“Nếu khi nãy tôi không nói vậy, nếu như bị Khúc Chấn Sơ phát hiện người kết hôn với cậu ta hoàn toàn không phải con gái nhà họ Tiêu, cô cảm thấy chúng tôi còn có đường sống không?”

An Diệc Diệp run rẩy, vì muốn bảo vệ nhà họ Tiêu, Tiêu Hàm Tuyên đã đẩy mình vào hố lửa ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play