Chương 823
Triệu Nam Thiên đưa tay chộp xuống dưới bàn, vốn muốn ép buộc cô ta đi vào khuôn khổ, kết quả không nghĩ rằng lại chạm vào tơ lụa.
Hai người trên bàn đồng thời sửng sốt!
Triệu Nam Thiên sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới vội vàng thu tay lại, “Chuyện đó… Tôi xin lỗi… Hiểu nhầm, là hiểu nhầm!”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong đầu lại không nhịn được nghĩ đến cảm xúc vừa rồi.
Mặc dù anh và Tô Mục Tuyết có quan hệ vợ chồng, nhưng mà hai người chỉ là có tiếng không có miếng, tối đa cũng chỉ là thỉnh thoảng nắm tay thôi.
Hôm qua là lần đầu tiên ôm vào trong lòng đã được tính là lần đầu tiên đột phá rồi.
Lại muốn có sự tiếp xúc khác?
Khó!
Tô Mục Tuyết ở trong nhà đề phòng anh chẳng khác gì phòng trộm, ngoài miệng nói là muốn để cho nhau một chút không gian riêng tư, trên thực tế là vẫn không yên lòng mà thôi.
Cho nên vừa rồi vừa chạm liền tách ra xúc cảm, để Triệu Nam Thiên đáy lòng dấy lên một đám lửa.
Nhưng mà lại nhìn sắc mặt Đường Bảo Khiết ở bàn đối diện, ngọn lửa kia trong nháy mắt đã bị một chậu nước lạnh dội tắt, còn là loại cảm giác xuyên tim kia!
Sắc mặt Đường Bảo Khiết âm trầm giống như oan ức lắm, không nói hai lời, cầm cốc nước trên bàn lên muốn hắt sang.
Triệu Nam Thiên nhanh tay nhanh mắt đè lại, “Trưởng phòng Đường, nhiều người ở đây, cô cũng đừng nổi điên, tôi không có vấn đề gì, ở đây không có ai quen biết tôi, đến lúc đó truyền ra lời ra tiếng vào gì, vậy coi như cái được không bù cái mất đâu!”
Đường Bảo Khiết cảm thấy anh nói có chút đạo lý, nhưng mà lại không cam tâm buông tha cho anh, “Anh bỏ tay ra cho tôi!”
“Cô buông cốc nước ra, tôi sẽ buông ra!”
Đường Bảo Khiết thử tránh thoát, thấy gần đó có người nhìn qua, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ, “Anh sờ đủ chưa?”
“Thật ra cô không cần để ở trong lòng, tôi vẫn luôn coi cô là đàn ông, không hề xấu xa như cô nghĩ đâu. Hơn nữa, là cô khiêu khích trước, tôi cũng là ép đáp trả thôi.”
Triệu Nam Thiên thành thật buông tay, dưới chân đã chuẩn bị chạy trốn bán sống bán chết.
Đường Bảo Khiết án binh bất động trào phúng, “Sư tỷ Bạch Thảo Phương thường xuyên nói với tôi là anh ưu tú, sao tôi lại không nhìn ra?”
“Vậy chứng minh sư tỷ Bạch của cô có mắt nhìn người.”
“Cũng không đúng, không phải là trên người anh không có ưu điểm nào.”
“Rửa tai lắng nghe.”
“Cái miệng này của anh rất chán ghét, để cho người ta hận không thể khâu nó vào!”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Đường Bảo Khiết đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, vừa rồi cảm giác tốt chứ?”
“Tốt…”
Triệu Nam Thiên vừa nói ra hai chữ đó, bỗng nhiên liền hối hận, không ngờ vẫn vào bẫy của người phụ nữ này.
Đường Bảo Khiết vốn dự định tha cho Triệu Nam Thiên, nếu như anh nói câu không để ý, hoặc là không biết, thì coi như anh không quan tâm.