Chương 822

Vừa mới vào nhà hàng, ánh mắt đã bị một bóng người xinh đẹp bên cửa sổ hấp dẫn.

Đúng là Đường Bảo Khiết rồi, nhưng mà cũng không biết hôm nay người phụ nữ này bị làm sao, không mặc quần bò dài thường ngày, mà mặc một bộ váy màu hồng nhạt, phối hợp với một đôi giày cao gót màu vàng hơi đỏ.

Cái cổ thon dài như thiên nga, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tóc dài tung bay ở sau gáy, nếu như không nhìn kỹ, suýt chút nữa còn không nhận ra được.

Cô ta vắt hai chân ngồi trên ghế sa lon, đường cong mềm mại để lộ ra hoàn toàn, dường như vẫn còn chưa phát hiện ra mình đã đến, ánh mắt hướng về ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, lông mày cau lại, thoạt nhìn như là có tâm sự.

Triệu Nam Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hoá ra thế mà mụ điên Đường Bảo Khiết này cũng có lúc yên tĩnh?

Nhưng mà đúng là không cần phải nói, trước kia không phát hiện ra lúc người phụ nữ này yên tĩnh lại có một loại dáng vẻ khác.

Chắc chắn là xinh đẹp rồi, nếu để hình dung con gái bình thường, khen khí chất tốt có thể là nghĩa xấu, nhưng nếu ở phương diện những người phụ nữ như các cô, đơn giản dùng xinh đẹp để hình dung lại quá nông cạn, chỉ có thể dùng khí chất để hình dung.

Cũng ví dụ như Đường Bảo Khiết, trên người có loại khí chất rất đặc biệt, khác hẳn với vẻ cao cao tại thượng ưu nhã và cao quý của Tô Mục Tuyết.

Cô ta có khí chất đặc biệt, ngang tàng, không bị gò bó, nồng nhiệt.

Dường như phát hiện ra bị người ta chú ý, Đường Bảo Khiết nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện là Triệu Nam Thiên, hung dữ liếc mắt một cái.

“Đứng đó làm gì, lấm la lấm lét!”

Triệu Nam Thiên có chút bứt rứt ngồi xuống, “Không có, chỉ là có chút không quen.”

“Không quen?”

“Đúng vậy, trước kia cô vẫn luôn làm người đàn bà lực điền, hôm nay phát hiện ra cô vẫn rất nữ tính!”

Đường Bảo Khiết suy nghĩ, hung dữ đá Triệu Nam Thiên một cú ở dưới bàn.

Triệu Nam Thiên đau đến mức sắc mặt cứng đờ, nói móc một câu, “Hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là vì để đến gặp tôi đấy chứ?”

Đường Bảo Khiết cầm cốc nước trái cây, “Anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy cô cố ý chọn một nhà hàng có tình ý, lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, trưởng phòng Đường, không phải là cô thích tôi, muốn thổ lộ với tôi đấy chứ?”

“Anh cảm thấy thế nào?”

“Thích tôi cũng vô dụng, tôi không thích người đàn bà lực điền.”

Nhìn sắc mặt khó coi của Đường Bảo Khiết, Triệu Nam Thiên mừng thầm, cuối cùng quay về.

Đang nghĩ ngợi, mũi chân bị người ta dẫm mạnh lên.

Đau đến thấu tim!

Đường Bảo Khiết cố nén xúc động hất nước trái cây ra, “Khốn nạn, anh đang nằm mơ sao, cho dù bà đây có thích heo, thích chó, cũng sẽ không thích anh! Một tên ăn bám mà còn hống hách ở trước mặt tôi ư?”

“Đậu má, cô nhấc chân lên, đau!”

“Đau? Nói bà cô ơi tôi sai rồi đi!”

“Rốt cuộc cô có nhấc hay không?”

Đường Bảo Khiết đắc ý lắc đầu, “Anh cầu xin tôi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play