Chương 800
Hiểu Mân vội vàng lắc đầu, “Không phải, đây là lần thứ nhất em ngồi Audi, nếu như bị bạn bè trông thấy sẽ cười em.”
Tô Mục Tuyết cũng không làm khó cậu bé, đứa cháu này của Triệu Nam Thiên rất thú vị, không thích khoe khoang, chân thật tự biết đủ lại hiểu lễ phép, điểm này rất giống với Triệu Nam Thiên.
“Tạm biệt chị Tô!”
Triệu Hiểu Mân nhảy xuống xe, sợ người khác trông thấy, vô cùng lo lắng mà chạy đi.
Tô Mục Tuyết hạ cửa sổ xe xuống, “Hiểu Mân, em quên lấy cặp xách rồi!”
Triệu Hiểu Mân bỗng nhiên vỗ gáy một cái, lại hấp tấp chạy về.
“Cẩn thận một chút, trên đường nhiều xe.”
Tô Mục Tuyết dặn dò vài câu, lúc này mới lái xe rời đi.
Thật ra ở trong nhà họ Tô, cô cũng có mấy đứa cháu, chỉ là rất ít liên hệ.
Ai nấy đều kiêu ngạo phóng túng, kênh kiệu hống hách, đừng nói lễ phép, ngay cả đối với người giúp việc trong nhà cũng là vênh mặt hất hàm sai khiến, dáng vẻ cao thượng khiến cô thấy không thích.
So sánh với cháu của Triệu Nam Thiên, hoàn toàn không thể so sánh được!
Triệu Hiểu Mân đeo cặp sách, vừa đi hai bước đã bị người ta gọi lại.
Người nói chuyện là một bạn nữ, giọng nói trong trẻo: “Triệu Hiểu Mân, cậu chờ một chút!”
Hiểu Mân nhìn lại, mặt đỏ rần, bạn nữ tên là Ngải Hoa, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp, được người ta gọi là hoa khôi của trường trung học bồi dưỡng nhân tài.
Cùng một khối với cậu bé, nhưng không cùng lớp, là đội trưởng đội cổ động viên của trường.
Hiểu Mân là thành viên đội bóng bàn, trước kia tham gia hoạt động đã gặp cô bé mấy lần.
Đơn giản chỉ là quen mặt, căn bản ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau, cũng không biết cô bé gọi mình lại làm gì.
Bên cạnh cô bé có một bạn nữ mặt tàng nhang, hỏi, “Ê, Hiểu Mân, Ngải Hoa nói chuyện với cậu đấy, cậu đỏ mặt cái gì, có phải thích người ta hay không?”
Hiểu Mân vốn đang khẩn trương, bị cô bé hỏi như vậy thì càng thêm nói năng lộn xộn, “Không… Không… phải… Không phải…”
Ở cái tuổi này, vốn dĩ rất có ấn tượng tốt với bạn nữ xinh đẹp.
Không riêng Hiểu Mân, toàn bộ trường học để coi Ngải Hoa thành đối tượng thầm mến, chỉ sợ không có mỗi mình cậu bé.
Mặt tàng nhang không kiên nhẫn: “Cái gì mà không phải, hỏi cậu một chút, người vừa rồi đưa cậu đi học là ai?”
Hiểu Mân nhớ tới Tô Mục Tuyết, lúc này mới khôi phục mấy phần tự tin, có chút ít kiêu ngạo mà nói: “Đó là cô nhỏ của tớ!”
Ngải Hoa hiếu kì hỏi: “Cô nhỏ của cậu? Trông thật là xinh đẹp, không phải là người Giang Bắc chúng ta à?”
“Không phải.”
Cô bé lại hỏi, “Vậy chắc chắn chú nhỏ của cậu cũng rất lợi hại?”
Hiểu Mân dựng thẳng sống lưng, vỗ ngực nói: “Đương nhiên rồi, chú nhỏ của tớ là lính đặc chủng, cực kì lợi hại!”
Từ nhỏ cậu bé đã sùng bái chú nhỏ, vốn dự định tốt nghiệp trung học sẽ đi làm lính, bà nội cũng đã đồng ý.