Chương 792

Chị dâu không nói lời gì, cầm lấy máy tính rời đi, “Ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai con thể hiện tốt trên lớp, mẹ sẽ lấy ra cho con!”

Trở lại phòng ngủ, anh cả kinh ngạc hỏi, “Sao em lại lấy của nó?”

Chị dâu trêu chọc: “Không mang ra, đêm nay con của anh hận không thể ôm nó ngủ!”

Anh cả hậm hực cười một tiếng, “Xem em nói kìa, có khoa trương như vậy sao?”

Chị dâu không để ý tới, cầm lấy cái hộp, sau đó mở điện thoại ra tra.

Anh cả ngồi bên cạnh hỏi, “Em làm gì thế?”

“Em đi tra cái máy tính này bao nhiêu tiền, trong lòng còn có biết!”

“Thế nào, đã tra ra được chưa, bao nhiêu tiền?”

Chị dâu cười khổ, sau đó trịnh trọng cất kỹ máy tính, “Hơn 24 triệu!”

“Haiz, Mục Tuyết thật sự là có lòng.”

“Ừ, em vốn cho là kẻ có tiền đều keo kiệt, không ngờ rằng Mục Tuyết thật sự hào phóng, không nói đến nhà chúng ta, mấy thứ này cộng lại… Hơn sáu mươi triệu, chắc cái của mẹ còn quý giá hơn!”

Chị dâu lại không lên giường, mà lấy hộp quà Tô Mục Tuyết tặng ra, bày trên bàn thưởng thức, cũng không nỡ mở ra.

Anh cả trêu chọc, “Em xem em kia, còn cười Hiểu Mân, anh thấy em cũng không hơn gì, có muốn anh dành ra một chỗ để đêm nay em ôm nó ngủ không?”

Chị dâu không vui, “Ai cần anh lo? Nếu anh có bản lĩnh thì mỗi tháng cho em một bộ, em cam đoan mỗi ngày đều ôm anh ngủ!”

Sắc mặt anh cả tối đen, “Sao em lại nói thế, nếu anh không mua cho em, em liền ôm người khác ngủ?”

Chị dâu mắng: “Xéo đi, không rảnh ganh tị với anh!”

Nói rồi, chị ấy lấy điện thoại ra, chụp mấy bức “tách tách tách”.

Anh cả kinh ngạc, “Em đang làm gì đấy? Muốn bán à?”

Chị dâu liếc mắt, “Bán? Dù sao cũng là Mục Tuyết tặng cho em, về sau nếu như bị cô ấy phát hiện em không nỡ dùng mà lại cầm đi bán, không phải cô ấy sẽ cười chết em à!”

“Vậy đang êm đẹp em chụp ảnh làm gì?”

“Đăng lên mạng! Anh cũng biết còn gì, tháng trước không phải đồng nghiệp của chúng ta mua một bộ, mỗi ngày đều đăng lên mạng khoe khoang! Hừ, làm như không ai có ấy?”

Anh cả không cho: “Em làm cái gì thế, đừng đăng!”

Chị dâu trở mặt: “Anh quản lý nhiều như vậy làm gì, em đăng lên trang cá nhân của em, anh quản được?”

Anh cả không muốn mất mặt, nói thật: “Em đăng ra ngoài như thế, người khác hỏi ai mua cho em, em nói thế nào được? Em nói em dâu mua? Có thấy mất mặt không?”

“Em nói anh mua là được.”

Anh cả đỏ bừng mặt, luôn cảm thấy trong lời nói của vợ mình có hàm ý, nói bóng gió anh ta không có bản lĩnh, không tri kỷ.

Chị dâu thở dài nói: “Được rồi, thôi, em không đăng nữa, được rồi!”

Lên giường, anh cả lại hỏi: “Em tra cho anh, chiếc thắt lưng kia của anh bao nhiêu tiền?”

“Xem rồi, hơn 6 triệu!”

“Một chiếc thắt lưng mà đắt như thế? Vậy quên đi, ngày mai anh vẫn không nên đeo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play