Chương 790

Đang nghĩ ngợi, bên phụ nữ đã kết thúc chủ đề.

Tô Mục Tuyết lại đưa tay, “Đồ của anh cả đâu, cũng lấy ra đây.”

Anh cả kinh ngạc, “Làm gì vậy, ngay cả anh cũng có?”

Tô Mục Tuyết cười nói, “Đó là đương nhiên, Hiểu Mân và chị dâu đều có, sao có thể bỏ rơi anh cả được?”

Trong lúc nói chuyện, một cái đai lưng đã được đưa tới.

Anh cả vò đầu, “Cái này… Cái này là sao?”

Anh ta có lòng muốn cự tuyệt, nhưng đến lượt mình lại không tiện mở miệng.

Chị dâu nhìn thoáng qua, thúc giục nói: “Được rồi, tấm lòng thành của em dâu, anh cứ nhận đi, nhăn nhăn nhó nhó, không ra dáng đàn ông gì hết!”

Dựa theo suy nghĩ của chị ấy, nếu như đã nhận hai thứ thì cũng không cần để ý đến cái này.

Lại nói, nếu là đồ Tô Mục Tuyết tự chọn, chắc chắn sẽ không hề kém.

Trước kia ông xã thường xuyên phàn nàn, lúc đi công tác không có một cái đai lưng tốt, lần này cũng coi như dính ánh sáng của Nam Thiên.

Cuối cùng, Tô Mục Tuyết lấy một món quà nhỏ từ trong túi của mình ra.

“Mẹ, đây là con mua cho mẹ, mẹ mở ra nhìn xem đi!”

Mẹ Triệu lại cười nói: “Ngay cả mẹ cũng có?”

Chị dâu cũng đi theo thúc giục, “Mẹ, mẹ mau mở ra nhìn xem.”

Dựa theo suy đoán của chị ấy, quà của mẹ chồng hẳn là thứ quý giá nhất buổi tối hôm nay.

Mẹ Triệu không tiện từ chối, liền mở ra trước mặt mọi người.

Triệu Nam Thiên cũng tò mò đi xem, ba món đồ, một đôi vòng ngọc sáng long lanh, còn có một khối ngọc bài xanh biếc.

Mặc dù anh không hiểu gì về ngọc, nhưng mà dù sao vẫn có thể phân biệt được.

Chỉ sợ gộp những thứ trước đó vào một chỗ, cũng không bằng một thứ nào trong này.

“Dì ơi, để cháu đeo lên cho dì!”

“Mục Tuyết, cảm ơn món quà của cháu, dì rất thích, cháu thật sự là có lòng.”

Mẹ Triệu cũng không từ chối, từ chối một lần không xong, từ chối lần thứ hai cũng không tốt, thứ ba là bà thật sự thích cô bé trước mặt, không có liên quan gì đến giá trị món quà.

Tô Mục Tuyết cũng rất thích mẹ Triệu, với khí chất vinh nhục không sợ hãi, bình tĩnh ung dung kia chính là thứ cho dù như thế nào cô cũng học không được.

Cô hài lòng gật đầu, “Dì ơi, quá đẹp, ít nhất phải trẻ ra mười tuổi!”

Chị dâu và anh cả cũng đều tán thưởng theo.

Mẹ Triệu mỉm cười nói, “Được rồi, quên mất cả việc chính, mau đi ăn cơm, nhìn xem đã mấy giờ rồi!”

Chị dâu chủ động đứng dậy, “Mục Tuyết, em cứ ngồi trước một lát đi, chị đi hâm nóng thức ăn!”

Tô Mục Tuyết vội vàng đứng dậy, “Chị dâu, chị đừng vội, em đi chung với chị!”

Anh cả cũng không khách khí, lôi kéo Triệu Nam Thiên nói: “Nào, hai anh em chúng ta uống trước!”

Bữa cơm tối cực kì vui vẻ thoải mái, mãi đến hơn mười giờ mới chạm cốc kết thúc.

Đêm nay Tô Mục Tuyết cũng có thay đổi rất lớn, dựa theo quy định của nhà họ Tô trước kia, ăn không nói, ngủ không nói, lúc ăn cơm luôn luôn lạnh nhạt vắng lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play