Chương 758

Khi thanh toán tiền, người phụ nữ không quên dặn dò: “Đừng phạm sai lầm! Làm tốt thì chúng tôi sẽ tiếp tục bàn giao việc kinh doanh hoa của nhóm mình cho ông trong tương lai. Còn cô ông làm tốt, ông thậm chí sẽ không được mở một cửa hàng ở đây trong tương lai đâu!”

Ông chủ vội vàng gật đầu, tuy rằng người phụ nữ rất kiêu ngạo nhưng không ai muốn làm mất lòng những người có tiền.

Khi người phụ nữ rời đi, ông chủ dẫn hai người đàn ông đi cùng, và toàn bộ cửa hàng hoa trở nên nhộn nhịp.

Triệu Nam Thiên đợi một lúc lâu, lông mày anh dần cau lại khi không có ai chú ý đến mình.

Triệu Nam Thiên ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, không ai đến hỏi han chứ đừng nói đến mời một cốc nước.

Sau gần mười phút chờ đợi, cuối cùng anh cũng tới lượt.

Anh bước tới trước ông chủ tiệm hoa và nói: “Ông chủ, ông cứ để tôi ngồi đợi ở đây, thế còn hai bó hoa tôi đặt thì tính thế nào đây?”

Ông chủ vội vàng nói: “Này, anh chưa thấy à? Bây giờ làm sao tôi có thể làm cho anh được? Anh không thấy tôi bận tối mắt tối mũi vào hay sao?”

Ông ta nói rằng ông ta phải đi bây giờ.

Triệu Nam Thiên nhíu mày: “Vậy thì tôi cũng không quan tâm, tôi đã đặt trước rồi, thanh toán trước rồi. Ông phải biết ai trước ai sau, người đến trước phải được phục vụ trước chứ,đúng không?”

Không phải anh vô lý mà là ông chủ quá đáng.

Dù sao cũng nên giải thích với anh và bảo anh chờ một lát, dù sao hai bó hoa cũng không cần thiết lúc này, có thể đưa cho anh sau, Triệu Nam Thiên cũng có thể nhận lấy.

Nhưng mấu chốt là người bên kia không nói lời nào, cứ để mình ngồi đây, thậm chí không một lời giải thích hay cử chỉ lịch sự.

Tiền đúng là quan trọng thật đấy, nhưng tiền không phải kiếm theo hình thức này được. Lẽ nào người có tiền sẽ là chủ. Anh không tin vào điều xấu xa này!

Người chủ cửa hàng hoa tỏ vẻ sốt ruột, nói với giọng điệu qua quýt miễn cưỡng: “Không sự được, bây giờ thật không có thời gian làm cho anh đâu. Anh đến đây, mau, tôi sẽ hoàn lại tiền cho anh, rồi anh có thể đến tiệm khác lấy.”

Nói xong, ông ta lấy ra sáu trăm nghìn tiền mặt và ném trước mặt Triệu Nam Thiên mà không thèm nhìn.

Triệu Nam Thiên tức giận cười cười, cũng không thèm lấy lại tiền mà túm lấy áo người chủ tiệm kéo lại.

“Ông nói sẽ hoàn tiền, sao có thể dễ dàng như vậy?”

Ông chủ quá bận rộn nên không có tâm trạng để ý Triệu Nam Thiên, đành phải kiếm lời: “Tiền trả lại cho anh, anh còn muốn gì nữa?”

“Không muốn làm gì cả, tôi sẽ chờ ông một lát, ông phải đưa hoa cho tôi trước đã.”

“Mẹ kiếp, anh đang ngoan cố, chưa làm xong cho anh là anh chưa chịu ra về, phải không?”

Người chủ tiệm hoa cố gắng thoát ra, nhưng lòng bàn tay của Triệu Nam Thiên vẫn không hề động đậy: “Anh rốt cuộc có định buông ra không?”

Triệu Đồng đề nghị: “Ông có thể gọi cảnh sát, để cảnh sát phân xử.”

Ông chủ lo lắng đến mức thời gian mà vị khách sộp ban nãy đưa ra chỉ có hơn một giờ đồng hồ, đã muộn rồi, không ngờ lại gặp phải chuyện rắc rối này nữa.

Ông ta thấy Triệu Nam Thiên thể trạng to khoẻ như vậy nên không dám ra tay trước, đành kìm nén tính khí lại và nói: “Được rồi, không phải chỉ đòi tiền thôi sao? Tôi đưa anh chín trăm nghìn, vậy là thêm ba trăm nữa rồi nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play