Chương 757

Triệu Nam Thiên lòng dạ không thấp kém, sợ chính mình tặng sẽ đem cô làm trò đùa.

Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, anh đứng ở cửa tiệm hoa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước vào.

Nói xong để chủ cửa hàng quấn hai bó hoa.

Bó hoa cẩm chướng là món quà Tô Mục Tuyết dành tặng mẹ khi mẹ về quê. Một bó hoa loa kèn, một món quà dành cho cô.

Chủ cửa hàng giới thiệu anh mua hoa hồng, Triệu Nam Thiên lại do dự mãi vẫn không dám đưa ra quyết định, dù sao anh cũng không phải không biết gì, hoa hồng cũng quá công khai.

Anh quyết định chọn đi chọn lại bó hoa loa kèn này, lần trước anh có nghe Tô Mục Tuyết nói đến nó một cách tình cờ, cô thích loại hoa này và không nên từ chối khi gửi nó đi.

Đang suy nghĩ, bỗng Tô Mục Tuyết gửi một tin nhắn văn bản đến cho anh: “Anh đã đến chưa?”

Triệu Nam Thiên do dự, muốn tạo bất ngờ cho cô nên đáp: “Chưa, đang bị tắc đường.”

“Em tạm thời không có việc gì, anh không cần lo cho em, cứ về trước đi.”

“Còn em thì sao?”

Triệu Nam Thiên thất vọng, đồng thời cũng có phần vui mừng, may mà không lỗi hẹn với mẹ mình.

Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy có chút khó giải thích.

Đau đầu một hồi, Tô Mục Tuyết vội vàng nói: “Em đang ở bên ngoài, sau khi phải quay lại lấy xe. Phải sau tám giờ. Chứ bây giờ có chút bận.”

Nghe nói Tô Mục Tuyết quay lại lấy xe, Triệu Nam Thiên cũng không vội, vì người đã tới rồi, chỉ cần đợi lát nữa là được.

Dù sao, anh cũng không thể về nhà sớm, cộng với giờ cao điểm buổi tối. Nếu bắt xe buýt từ đây, sẽ mất ít nhất một giờ. Tốt hơn là anh nên đợi Tô Mục Tuyết.

Đã thanh toán, bốn trăm tám mươi nghìn.

Họ đang chuẩn bị gói hoa thì một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào.

Mặc bộ quần áo chỉnh tề chuyên nghiệp, đôi mắt mang theo nét kiêu ngạo, mở miệng nói: “Ông chủ?”

“Vâng,tôi tới đây?”

“Gói cho một bó hoa loa kèn.”

“Được rồi, vẫn là bó cũ sao?”

“Không, chín trăm chín mươi chín!”

Ông chủ sửng sốt và hỏi lại: “Cô muốn bao nhiêu?”

Người phụ nữ nhướng mày: “Tôi không muốn nói lần thứ hai. Tôi sẽ cho ông một tiếng. Khoảng bảy giờ ba mươi sẽ có người đến lấy.”

Ông chủ hàng hoa có vẻ hớn hở, có đơn hàng lớn, một năm ít có đơn nào như vậy.

Nhưng đơn hàng hơi gấp gáp, phải gần nghìn bó hoa loa kèn, chắc trong cửa hàng không còn nhiều như vậy, dù có thời gian chuyển tạm thì đóng gói cũng muộn.

Người phụ nữ thấy ông chủ bối rối, mở túi lấy ra một xấp tiền: “Đây là ba mươi triệu, tôi hỏi ông có được không? Nếu còn đắn đo thì tôi sẽ tìm người. khác!”

Hai mắtÔng chủ sáng lên, cắn răng cắn lợi nói: “Không sao!”

Tiền là tiên là phật. Nếu không đủ, ông ta có thể liên hệ với nhân viên của một số cửa hàng hoa gần đó, chắc chắn có thể kịp thời kiếm đủ. Chẳng qua chỉ là tiền sẽ được ít hơn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play