Triệu Nam Thiên xua xua tay: “Tôi còn có việc, cô giúp tôi hoàn thành nó đi.”
Đường Bảo Khiết khó chịu thở dài: “Tôi giúp anh hoàn thành nó sao? Tôi là gì của anh chứ? Luật sư hả? Hay là người hầu của anh?”
Thấy Triệu Nam Thiên không để ý đến mình, cô ta liền chửi một câu: “Đồ khốn kia, đừng quên những anh gì đã hứa với tôi!”
Những vấn đề tiếp theo nhanh chóng được giải quyết, Đường Bảo Khiết đã giúp Triệu Nam Thiên xử lý xong mọi việc, cảnh sát cũng không tra hỏi quá nhiều về thân phận của Triệu Nam Thiên.
Hơn nữa, cảnh sát không chỉ phá được vụ án bắt cóc lần này mà còn giải cứu một số công nhân nhà máy phế liệu bị mắc kẹt trong phòng dụng cụ.
Nó không đáng gì để nhắc về công lao của một ai đấy, vì đối phương che giấu công lao và danh vọng kĩ lưỡng, nên cư nhiên hai bên đã duy trì một sự hiểu biết ngầm về nhau.
Trở lại xe, lần đầu tiên Triệu Nam Thiên gọi điện thoại cho mẹ Thư và báo với bà ta rằng đã an toàn.
Cuộc điện thoại ngắn không thể nói rõ ràng được, nhưng anh yêu cầu bà ta hãy nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Vài câu nói đơn giản, nhưng vẫn để mẹ Thư nghe ra được những điều nguy hiểm con mình vừa trải qua.
Mẹ Thư ở bên kia điện thoại sụt sịt khóc lóc: “Nam Thiên, lần này cô rất cảm ơn cháu, trước đây có chỗ nào không tốt hay dì đã làm những chuyện gì không nên không phải, cháu hãy bỏ qua cho dì đừng để trong lòng!”
Triệu Nam Thiên lần này đối với bà ta mới hiểu thêm được một chút.
Làm cha mẹ nào trên đời đều nghĩ cho con cái, mẹ của Thư Trúc ngay từ đầu đã là người đứng ở giữa anh ta và Thư Trúc, bà ta buộc phải cắt đứt cuộc hôn nhân đang nằm giữa sự sống và cái chết của hai người bọn họ, nói cho cùng thì bà ta chỉ là đang tính đến hạnh phúc cả đời của con gái mình.
Nhưng lý thuyết là lý thuyết thế thôi, bản thân anh cũng không phải là không có chút oán hận nào.
Chẳng lẽ trong mắt của bà ta, bản thân mình lại là loại người vô dụng, sẽ chẳng làm được tích sự gì trong đời sao?
Sau một hồi trò chuyện đơn giản vài câu, Triệu Nam Thiên đã gọi điện thoại cho Vương Như Nguyệt để thông báo an toàn.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, thời gian cũng đã gần đến trưa.
Không chậm trễ hơn nữa, anh lái xe thẳng về nhà cũ, đi được nửa tiếng thì Triệu Nam Thiên đã về đến nhà.
Anh cả và chị dâu đều làm việc ở khu Giang Bắc, bữa tối bọn họ mới trở về nhà.
Bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, có cá, thịt, còn có cả sườn hầm.
Nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn trên bàn, chị dâu tò mò hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày gì đây ạ, sao toàn đồ ăn ngon thế mẹ?”
Mẹ Triệu còn bưng trên tay một đĩa tôm càng đi từ trong bếp ra: “Hôm nay Nam Thiên trở về nhà.”
Lợi dụng lúc mẹ Triệu quay lại phòng bếp, chị dâu quay lưng lại lẩm bẩm có chút không vừa lòng: “Lần nào cậu con trai nhỏ của mẹ trở về cũng là cá to thịt lớn. Thật không công bằng, cũng chẳng thấy mẹ mấy khi đối xử với con trai lớn tốt như vậy!”
Anh cả giả vờ như không nghe thấy cô ta nói: “Ừ, Nam Thiên đã về rồi à? Nhóc con đi đâu rồi, lát nữa xuống đây uống với anh một chút nhé!”
Triệu Nam Thiên từ bên cạnh đi tới, nói: “Anh cả, chị dâu, anh chị đã về ạ!”
Chị dâu vừa thay giày vừa nói: “Nam Thiên, chị dâu cũng không phải là nói em, đã trở về nhà rồi sao không ra giúp đỡ mẹ một tay, ngồi ở bên đó làm gì thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT