Cô ta biết rằng Triệu Nam Thiên đã có gia đình, còn vướng bận tình cảm với anh như vậy thì là gì? Có hai từ ngay lập tức hiện ra trong đầu cô ta lúc đó, con khốn!
Trong lòng buồn chán, nên giọng điệu càng trở nên chua chát: “Chậc chậc chậc chậc, tình chàng ý thiếp nha!”
Triệu Nam Thiên cảm giác mồ hôi lạnh túa ra, cũng không biết Đường Bảo Khiết đột nhiên bị bệnh gì.
Lúc trước, hai người vẫn có thể liên lạc bình thường, nhưng trong nháy mắt, tại sao lại trở nên không dung thứ cho nhau được thế?
Anh giả vờ không hiểu và trả lời: “Tôi không biết cô đang nói về cái gì!”
Cô ta thậm chí còn khinh thường anh: “Tôi không biết? Triệu Nam Thiên, nếu tôi nhớ không lầm, anh cũng chuẩn kết hôn rồi mà không phải sao?”
Triệu Nam Thiên không chịu nổi giọng điệu của cô ta: “Chuyện này có liên quan gì đến cô sao?”
Đường Bảo Khiết thờ ơ nói: “Đúng vậy, chuyện này chả liên quan gì đến tôi cả, nhưng tôi không thể nhìn thấy những người đồ ăn còn ở trong bát, đã nghĩ đến tên khốn khác trong nồi!”
“Cô quan tâm hơi quá rồi đấy!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy đau đầu, anh cũng không biết được tại sao nhìn người phụ nữ này lại không vừa mắt.
Chỉ cần gặp cô ta không quá lâu, nói chuyện không quá đôi ba câu, hai người chắc chắn sẽ cãi nhau.
Anh yêu cầu bản thân phải có lương tâm phải trong sạch, không có chỗ nào hổ thẹn gây điều gì hiểu nhầm đáng tiếc cho Tô Mục Tuyết, nhưng rõ ràng là anh không cần thiết cũng không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô ta bất kì điều gì cả.
Rất nhanh liền chuyển chủ đề và nói: “Nhìn cô đang hừng hực khí thế đánh nhau đấy, có ai đến bắt không?”
Khi Đường Bảo Khiết nghe anh nhắc đến chuyện này, cũng không thèm cãi nhau nữa.
Tuy rằng không hổ thẹn với lương tâm với phẩm hạnh của cá nhân mình, nhưng ở một khía cạnh nào đó, nhìn anh quả thực có chút khôn khéo.
Sau khi cảnh sát đến, bọn họ đến không có gì bất ngờ.
Sau lời nhắc nhở trước của Triệu Nam Thiên, cô ta ngay lập tức hỗ trợ cảnh sát và chuyển hướng điều tra từ mặt đất sang dưới lòng đất.
Trong những năm đầu tiên, Đông Châu đã xây dựng được nhiều các cơ sở phòng không ở địa phương vì một số lý do lịch sử, các cơ sở này đan xen và đan chéo nhau giống như một thành phố thu nhỏ.
Sau những năm hòa bình được lập lại, các cơ sở này được chính quyền thành phố tiếp quản và biến thành hệ thống thoát nước ngầm.
Do việc xây dựng thêm các trung tâm mua sắm và tàu điện ngầm trong khu đô thị, các cơ sở này gần như đã bị phá hủy hoàn toàn.
Riêng khu Giang Bắc đã được giữ lại vì phát triển chậm.
Sau khi điều tra, cảnh sát đã bắt giữ một nhóm nghi phạm đã phạm tội và đang muốn trốn ra ngoài thành phố tại một lối thoát ẩn!
Đường Bảo Khiết cảm thán kêu lên: “Anh làm thế nào mà nghĩ ra nó được thế?”
Triệu Nam Thiên chỉ quay đầu đáp lại.
Thấy anh muốn rời đi, Đường Bảo Khiết vội mắng: “Anh đi đâu vậy? Cảnh sát còn muốn anh lập biên bản.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT