Khương Bích Kiều kinh ngạc ngẩng người, trước đây cô chỉ là cảm thấy tên Triệu Nam Thiên này có chút đặc biệt mà thôi. Thật sự đối với anh chẳng có tí hứng thú nào cả.
Đến hôm nay nhìn lại, anh thật sự có chút thú vị đó, trên người có một trách nhiệm và chính nghĩa hiếm thấy.
Ở thời đại này rất khó gặp cũng có chút ngốc nghếch nhìn vào cảm thấy đáng yêu lạ thường.
Khương Bích Kiều muốn bật cười, từ đáng yêu này để hình dung đàn ông thì thật sự không phù hợp, nhưng cô ta lại không tìm ra được từ khác thích hợp hơn.
Triệu Nam Thiên bị cô ta cười liền nổi da gà: “Cô không sao chứ?”
Khương Bích Kiều tiến về phía trước một bước: “Không sao? Làm sao có thể chứ, anh hại tôi thành như thế này, nói đi anh muốn bồi thường cho tôi như thế nào?”
Triệu Nam Thiên nghệch mặt: “Không phải là cô nói không liên quan gì đến tôi sao?”
“Tôi nghĩ lại rồi, Tôn Chí Bình không phải nghi ngờ tôi cho cắm sừng anh ta sao, vậy thì tôi tặng cho anh ta một cái là được!”
Nói dứt lời, cô ta nới lỏng thắt lưng của cái khăn tắm.
Triệu Nam Thiên trừng to mắt, mặc dù anh đã dời ánh mắt đi nhưng vẫn nhìn thấy cái không nên nhìn.
Không ngờ Khương Bích Kiều đã tầm ba mươi tuổi mà cơ thể vẫn xinh đẹp như vậy, làn da thì không cần nói, cả cơ thế càng khiến anh bất ngờ.
Những người phụ nữ anh gặp ở độ tuổi này, cơ thể sẽ có chút mập, nhưng cô lại bảo dưỡng được vô cùng hoàn mỹ.
Thậm chí giống như với các cô nữ sinh hai mươi tuổi, nhưng lại có mùi vị của người phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ như vậy, Tôn Chí Bình làm sao buông tay được?
Triệu Nam Thiên kiềm lại ngọn lửa hừng hực trong người: “Chủ nhiệm Khương xin cô tự trọng.”
Khương Bích Kiều chế nhạo nói: “Tự trọng? Anh em nhà họ Tôn liên thủ lại đối phó anh, bây giờ tôi cho anh cơ hội để báo thù bọn họ, anh không phải là đàn ông sao?”
Triệu Nam Thiên nghiêng người, dứt khoát nói: “Tôi đã có bạn gái rồi.”
Khương Bích Kiều đứng ở chỗ cũ một lúc, sau đó mới dần dần nhặt khăn tắm lên: “Ở thời đại này, người đàn ông giống như anh quả thật không nhiều đâu.”
Triệu Nam Thiên có chút ngờ nghệch hỏi: “Tôi là kiểu người như thế nào?”
Khương Bích Kiều vừa thắt lại khăn tắm vừa cười nhạo: “Phụ nữ mang đến trước mặt còn không cần, anh em nhà họ Tôn là cầm thú, anh còn không bằng cầm thú.”
Cô ta đối với bản thân còn có chút tự tin, tiền lương của mỗi tháng đều dùng cho mặt và cơ thể.
Nếu như lúc này đổi lại là Tôn Mập, nhất định sẽ vồ lên, kết quả tên tiểu tử Triệu Nam Thiên này lại khác, đúng là tên vô dụng mà.
Triệu Nam Thiên bị cô ta cười nhạo có chút không thoải mái, đúng là đồ con lừa ông đây tôn trọng cô, cô ta còn so sánh anh với anh em nhà họ Tôn!
Anh quay người nói: “Nếu như cô đã không sao, vậy thì tôi đi trước.”
Khương Bích Kiều hỏi ngược lại: “Vậy đã đi rồi?”
“Không thì sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT