Khương Bích Kiều càng nghĩ càng uất ức, la lối khóc lóc nói: “Tôn Chí Bình, chưa nói tới chuyện tôi lén lút, cho dù tôi có thật sự làm chuyện lén lút thì anh có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?”
Nếu đã vạch mặt nhau, vậy cô ta sẽ dứt khoát làm tới: “Anh và con hồ ly tinh Lý Thúy Phượng đưa đẩy qua lại dưới mắt tôi, tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, anh còn thật sự cho rằng tôi không biết hay sao?”
“Cô đang nói lung tung gì đó?”
“Tôi có nói lung tung vớ vẩn hay không trong lòng anh tự biết.”
Tôn Chí Bình cười lạnh: “Đàn ông ngủ với đàn bà, là chuyện hiển nhiên không cần bàn cãi. Hôm nay tôi nói rõ ràng cho cô biết, ông đây chơi đàn bà thì được, nhưng nếu cô mà dám làm loạn sau lưng tôi xem, tôi giết chết cô!”
Triệu Nam Thiên nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong, trong lòng cảm thấy vô cùng khoái chí.
Chủ nhiệm Khương à chủ nhiệm Khương, cái này gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai.
Cảm giác bị người ta hắt bát nước bẩn ra sao?
Đang nghĩ ngợi, bên trong lại truyền tới tiếng đóng cửa sập mạnh, sau đó hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Trong phòng im lặng, hẳn là anh em nhà họ Tôn đã rời đi rồi.
Anh ló đầu ra nhìn một cái, kết quả thân thể nháy mắt căng thẳng.
Triệu Nam Thiên cũng không quản được nhiều như vậy, lật cửa sổ mà vào, một tay đoạt lấy con dao trong tay cô ta.
“Vì loại đàn ông thế này mà đi tìm cái chết có đáng không?”
Mãi một lúc sau Khương Bích Kiều mới hồi phục tinh thần, nhận ra người đàn ông trước mắt là Triệu Nam Thiên, cô ta sửng sốt hồi lâu: “Là anh? Sao anh lại ở đây?”
Không đợi Triệu Nam Thiên trả lời, cô ta đã nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chính là anh. Tin nhắn trong điện thoại của Tôn mập là anh gửi!”
Triệu Nam Thiên luôn luôn quang minh lỗi lạc, thoải mái thừa nhận nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói dứt khoát, nhưng mà nhìn thấy hai vết sưng đỏ in dấu bàn tay trên mặt Khương Bích Kiều, trong lòng Triệu Nam Thiên vẫn có chút áy náy.
Chuyện hôm nay, ý định ban đầu của anh là muốn khiến cho anh em nhà họ Tôn xích mích với nhau.
Kết quả không ngờ tới, anh em nhà họ Tôn còn chưa có gì, ngược lại liên lụy đến Khương Bích Kiều trúng đòn hiểm. Đây là chuyện ngoài dự liệu của anh.
Triệu Nam Thiên đã làm tốt việc chuẩn bị, vốn dĩ cho rằng Khương Bích Kiều sẽ tìm anh lí luận ầm ĩ một trận cho ra hồn kết quả người phụ nữ này vẫn bình tĩnh lạ thường.
Thật ra chuyện ngày hôm này chỉ cần Tôn Chí Bình điều tra vấn đề, có thể phán đoán ra được thật giả tin nhắn đó.
Theo kế hoạch ban đầu, vốn dĩ không muốn kéo Khương Bích Kiều liên lụy vào trong, chỉ đơn giản muốn anh em nhà họ Tôn trở mặt thành thù.
Kết quả không ngờ rằng, Tôn Chí Bình lại không do dự giúp đỡ Tôn Mập chuyện này, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy.
Lúc này đối diện với ánh mắt của Khương Bích Kiều, Triệu Nam Thiên không biết nói như thế nào, chỉ đành nói một câu: “Xin lỗi.”
Khương Bích Kiều kinh ngạc hỏi: “Xin lỗi tôi sao?”
Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy kì quái: “Cô không tức giận?”
“Con người anh thật thú vị đó, buổi chiều suýt chút nữa tôi hại anh mất đi công việc, cũng coi như tự làm tự chịu. Hơn nữa người động thủ mà Tôn Chí Bình, có liên quan gì đến anh đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT