Nói rồi, anh bị cảnh sát dẫn đi, dọc đường có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn anh với vẻ suy xét, đánh giá.
Trong đó ánh mắt của Hạ Kỳ Bắc là đáng ghét và đắc ý nhất.
Lúc Triệu Nam Thiên đi qua người anh ta thì hơi dừng chân lại, thấp giọng hỏi: “Anh thích Đường Bảo Khiế àt?”
Hạ Kỳ Bắc cười lạnh nói: “Liên quan gì tới anh chứ?”
“Anh nhớ cho kỹ đây, có tôi ở đây, anh nhất định sẽ không theo đuổi được cô ta đâu!
“Anh tưởng rằng mình còn có thể quay về sao?”
Triệu Nam Thiên không trả lời, lập tức đi về phía bên ngoài.
Hai chiếc xe ngừng ở bãi đậu xe, một đám cảnh sát ngồi trong đó.
Triệu Nam Thiên bị dẫn tới một chiếc xe khác, cửa xe mở ra, Triệu Nam Thiên có chút bất ngờ, không ngờ người ngồi trong xe lại là Bạch Thảo
Phương.
Ngoại trừ cô ta, ngồi ở ghế lái là một khuôn mặt xa lạ, ghế phụ là một viên cảnh sát.
Sau khi lên xe, Triệu Nam Thiên kinh ngạc hỏi: “Tổ trưởng Bạch, sao cô lại ở đây?”
Bạch Thảo Phương giải thích: “Còn không phải vì anh sao, Đường Bảo Khiết không tiện ra mặt, chỉ đành bảo tôi phải tốn sức.”
Triệu Nam Thiên có chút bất ngờ: “Trưởng phòng Đường cũng sẽ quan tâm tới tên tiểu tốt như tôi sao?”
Bạch Thảo Phương cười nói: ‘“Bớt nói nhảm đi, nếu không phải Đường
Bảo Khiết giúp anh chu toàn, anh có thể thoải mái như bây giờ sao?”
Triệu Nam Thiên cười cười: “Cô ta sợ tôi tối nay không giao đồ tới sao?”
Bạch Thảo Phương không tiếp lời, cũng may không bảo Đường Bảo Khiết
tới đây, nếu không hai người này sẽ lại đấu võ mồm không ngừng.
Cô ta thở dài một hơi rồi nói: “Tôi đã xem qua hồ sơ một chút, rõ
ràng là có người cố ý vu khống anh, nhưng khẩu cung rất bất lợi với anh, cho nên anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Triệu Nam Thiên nhìn về phía ghế phụ: “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
Tất cả đồ dùng cá nhân của anh đều bị tịch thu rồi, ngay cả thời gian trả lời điện thoại cũng không có, cũng không biết có phải đang bị Tô
Mục Tuyết mắng thảm lắm không.
Người nọ có chút do dự, sau đó đưa cho anh một điếu thuốc và một cái bật lửa.
Triệu Nam Thiên châm thuốc, lúc này mới nhớ ra hỏi Bạch Thảo Phương: “Ngại quá, cô không để ý chứ?”
Bạch Thảo Phương ra vẻ không sao cả, tiếp tục nói: “Thật ra tôi biết, dựa vào bản lĩnh của anh, cho dù Cửu Vinh không giúp anh cũng sẽ không
sao cả.”
Triệu Nam Thiên phe phẩy khói thuốc: “Tổ trưởng Bạch đừng nói vậy,
tôi chỉ là một người dân thường, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy? Nếu không thì sao chỉ là bảo vệ trong một khu nhà được chứ? Cô không biết
đấy chứ, vừa rồi khi thấy mấy tên cảnh sát đó, tôi sợ tới nỗi chân tay
mềm nhũn cả ra.”
“Anh đừng có diễn với tôi, tôi sẽ không hỏi chuyện của anh, cũng
không chủ động điều tra quá khứ của anh, có điều anh bị đưa đi từ chỗ
của Cửu Vinh, chuyện này chúng ta bụng làm dạ chịu thôi.”
“Vậy thì xem ra tôi cũng không xui xẻo lắm.”
“Dùng mưu chỉ có tiến chứ không có lùi, đó không phải phong cách làm
việc của Cửu Vinh, nhiệm vụ mấy ngày nữa, anh để ý chút là được rồi.”
Bên kia, Tô Mục Tuyết cũng vừa kết thúc buổi giao lưu với tập đoàn Đại Phong.
Có lẽ vì có quan hệ với Từ Hoa Dương nên quy cách tiếp đãi lần này
rất cao, phía tập đoàn Đại Phong cũng biểu hiện rất nhiệt tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT