Hạ Kỳ Bắc không phát hiện điều bất thường của Đường Bảo Khiết: “Cảnh
sát, xin anh cho tôi chút thời gian, tôi tới bàn bạc với sếp một chút.”
Chờ cảnh sát Hồ rời đi, lúc này anh ta mới mở miệng: “Trưởng phòng Đường, cô định xử lý chuyện này thế nào?”
Đường Bảo Khiết trả lời: “Nhiệm vụ quan trọng, đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc thì giao anh ta cho cảnh sát.”
Hạ Kỳ Bắc phản bác: “Tôi không đồng ý! Ngộ nhỡ trong khoảng thời gian này anh ta chạy mất thì sao? Ai sẽ gánh trách nhiệm này cho chúng ta
đây?”
Đường Bảo Khiết kiên quyết nói: “Tôi gánh!”
Hạ Kỳ Bắc vội vàng giải thích: “Trưởng phòng Đường, tôi không có ý đó, cô cũng biết đấy, tôi chỉ là lo lắng cho cô…”
Đường Bảo Khiết nhắc nhở anh ta một câu: “Tổ trưởng Hạ, trong lúc làm việc đừng có nói những chuyện không liên quan!”
Hạ Kỳ Bắc không có cách nào khác chỉ có thể sửa lại cách nói: “Được
rồi, tôi thừa nhận, tên Triệu Nam Thiên này đúng là có chút bản lĩnh,
nhưng bây giờ anh ta đã dây vào một vụ án mangh, tôi cảm thấy nhất định
phải xem xét lại một lần nữa xem có thể để anh ta gia nhập nhóm hay
không!”
“Không cần phải xem xét, chuyện này tôi đã thương lượng rõ ràng với
tổ trưởng Bạch Thảo Phương rồi, hơn nữa cùng đã mở cuộc họp thảo luận
rồi.”
“Nhưng lúc đó, mọi người còn chưa biết tên Triệu Nam Thiên có vấn đề đạo đức!”
“Cảnh sát cũng chỉ là mời anh ta về điều tra, vụ án còn chưa có phán
quyết, cho dù là có chứng cứ xác thực, vẫn phải cho anh ta cơ hội để
chứng minh sự trong sạch, anh đừng có tự mình suy đoán như vậy!”
“Trưởng phòng Đường, dù sao thì tôi vẫn kiên quyết giữ nguyên tắc,
làm tổ trưởng của tổ giám sát, ý kiến của tôi là ngay lập tức giao anh
ta cho cảnh sát, đồng thời loại bỏ anh ta khỏi danh sách nhóm hành động
lần này!”
Không đợi Đường Bảo Khiết phản đối, anh ta lại một lần nữa mở miệng:
“Chuyện này, tôi đã xin chỉ thị của cấp trên, ý kiến của cấp trên cũng
giống với tôi, dùng người phải thật cẩn thận!”
Đường Bảo Khiết vô cùng tức giận, vốn dĩ còn định tạm thời áp chuyện
này xuống, kết quả không ngờ tên Hạ Kỳ Bắc này lại dám vượt cấp báo lên
trên!
Không biết Triệu Nam Thiên đợi trong bao lâu mới thấy cửa phòng mở ra, hai người lần lượt đi ra.
Sắc mặt Đường Bảo Khiết có chút khó coi.
Hạ Kỳ Bắc đi theo phía sau, quát lớn nói: “Không có việc gì làm sao, tụ tập ở đây làm gì?”
Nhân viên của Cửu Vinh liếc nhìn nhau, sau đó ai nấy đều lui ra ngoài.
Thần Vũ đứng ở một bên không nói gì, nhìn về phía Triệu Nam Thiên, ánh mắt chất chứa vẻ tiếc nuối và thông cảm.
Lúc này Hạ Kỳ Bắc nói ra nhưng lời như vậy, ý của Cửu Vinh cũng đã rõ ràng, từ bỏ bảo vệ cho Triệu Nam Thiên.
Đường Bảo Khiết cũng không có thái độ, hiển nhiên cũng ngầm đồng ý cho quyết định của Hạ Kỳ Bắc.
Thật ra Triệu Nam Thiên cũng không quá bất ngờ, lấy thân phận và địa
vị hiện tại của anh, đúng là không đáng để Cửu xứ trở mặt với cảnh sát.
Tuy trong lòng thật sự khó chịu, nhưng cũng có thể chấp nhận được.
Anh bình tĩnh đứng dậy: “Tiểu Ngũ, cậu về trước đợi tôi.”
Vành mắt Tiểu Ngũ đỏ ửng lên: “Anh Thiên…”
Triệu Nam Thiên an ủi anh ta: “Không sao đâu, thật sẽ không thành giả, giả sẽ không thành thật được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT