Nhưng Đao Ca cũng đã nói đến mức này, Vương Như Nguyệt cũng không
tiện từ chối thẳng thừng, dù sao cô ta cũng vừa tiếp quản Huy Hoàng chưa được bao lâu, các thế lực đều đang nhòm ngó, bắt buộc phải cẩn trọng
đối phó.
Nghĩ đến đây, cô ta liền tìm cho mình một lí do: “Như thế này đi, Đao Ca anh ngồi ở đây đợi một chút, em quay về thay quần áo rồi lập tức
quay lại.”
Mã Hùng Dũng nhìn thấy hoàn cảnh khó xử của Vương Như Nguyệt , có
lòng muốn giúp cô ta, cũng muốn để cho Vương Như Nguyệt biết, anh ta
cũng có tiếng nói trước mặt Đao Ca.
“Đúng đấy, Đao Ca, anh em chúng ta uống trước đi, nào chén này em mời anh!”
Mã Hùng Dũng vừa nói vừa nâng chén lên.
Nào ngờ bị Đao Ca vung tay hất ra, chén rượu rơi vỡ, rượu cũng bắn tung tóe khắp sàn.
Có hắn ta ném vỡ chén làm dấu hiệu, cả đám giang hồ trong phòng cũng trở nên quái dị.
“Tổng giám đốc Vương, chị định không nể mặt mũi Đao Ca của chúng tôi sao?”
“Chỉ là ở lại uống chén rượu thôi, khó như vậy sao!”
“Nếu không có sự quan tâm của Đao Ca, việc làm ăn của gia đình chị còn muốn tiếp tục làm không hả?”
Bên này Mã Hùng Dũng tỏ ra xấu hổ, vốn nghĩ muốn ở trước mặt Vương
Như Nguyệt thể hiện , kết quả thì hay rồi, lại làm mọi chuyện rối tung
lên.
Anh ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng cười nói: “Tổng
giám đốc Nguyệt, chẳng mấy khi Đao Ca mới đến một lần, hay là… Chị ngồi
một chút rồi hãng về?”
Thấy Mã Hùng Dũng nhún mình, đám giang hồ thuộc hạ của Đao Ca càng trở nên kiêu ngạo phách lối.
Có người bê ly rượu lên, có người đưa tay kéo Vương Như Nguyệt, bị chị đẩy mạnh ra.
Sắc mặt Mã Hùng Dũng ngượng gạo, nói như thế nào thì Vương Như Nguyệt cũng là sếp của anh ta, bị người ta ép ở lại, nếu anh ta không lên
tiếng thì còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng Đao Ca thế lực lớn, anh ta lại không dám đắc tội, hơn nữa vừa
rồi anh ta cũng đã xuống nước, nhưng người ta không hề nể mặt!
Bây giờ mà nói gì, sợ rằng chẳng thu được lợi ích gì, hà tất phải làm khó mình?
Mã Hùng Dũng im lặng không nói gì làm cho cục diện dần dần mất kiểm soát.
Đám giang hồ thuộc hạ của Đao Ca bắt đầu trở lên ồn ào, lời nói càng ngày càng không ra gì.
“Chị Như Nguyệt, sao mà chị phải ngại?”
“Đúng thế, chị yên tâm, Đao Ca của chúng em rất thương hoa tiếc ngọc!”
Cả đám người của Huy Hoàng đều cảm thấy mất mặt, nhưng không có ai dẫn đầu, cũng không dám mở miệng khuyên can.
Trong phòng hỗn loạn, có người nắm lấy cánh tay của Vương Như Nguyệt, kéo về phía sau.
“Nào nào nào, tổng giám đốc Nguyệt ngồi bên cạnh Đao Ca của bọn em, tí nữa em sẽ là người đầu tiên mời chị…”
Không đợi hắn ta nói xong, bụng dưới đã bị ai đá cho một cước, cả
người bay về phía sau, rơi vào ghế sô pha không nói, thậm chí còn làm đổ mấy chai bia ở trên bàn, giống như quả bóng bowling, thủy tinh rơi vỡ
khắp sàn.
Việc này làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây bàng hoàng.
Người ra tay tất nhiên là Triệu Nam Thiên, cú đá kia không hề báo trước.
Anh đã nhẫn nhịn cục tức này cả buổi tối rồi, vào lúc đối phương chạm vào Vương Như Nguyệt, cuối cùng bộc phát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT