Cũng vừa hay mượn chuyện này để cho Vương Như Nguyệt hiểu rõ, Huy Hoàng có thể không có Triệu Nam Thiên nhưng không thể không có Mã Hùng Dũng!

Vương Như Nguyệt làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Mã Hùng Dũng, nhưng chị cũng lười tính toán nhiều với loại người này.

Ở nơi như quán bar, tất nhiên cần có người chính trực như Triệu Nam Thiên và cũng cần những người có mối quan hệ dồi dào như Mã Hùng Dũng.

Nhưng mà lập trường của tên Mã Hùng Dũng này có chút vấn đề, thậm chí còn xen lẫn tư lợi, việc này làm cho chị không cách nào chịu được.

Nhưng hôm nay không đúng dịp, cũng không có cơ hội thích hợp, chỉ có thể tạm thời không nhắc đến..

Đoàn người đang định rời đi, Đao Ca đột nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc Vương, một mình phó đội trưởng Triệu ra về thì thôi cũng đành, hôm nay em mà cũng đi nốt thì chén rượu tạ tội này không hề có thành ý chút nào!”

Triệu Nam Thiên đứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, việc mà anh lo nhất cuối cùng vẫn xảy ra, tên Đao Ca này quả nhiên có ý với Vương Như Nguyệt.

Yến vô hảo yến, Đao Ca muốn giữ Vương Như Nguyệt lại sợ là không có ý tốt gì.

Hơn nữa nhiều người trong phòng như vậy Triệu Nam Thiên nghi ngờ không biết Đao Ca có sử dụng vũ lực không, .

Cái tát hằn trên má cô gái đỏ rực đã nói lên tất cả, nếu có chút phản kháng liền sử dụng vũ lực, làm cho Triệu Nam Thiên cực kì chán ghét tên lưu manh nhìn thì trông có vẻ nhã nhặn này.

Ra tay với phụ nữ, thậm chí còn sử dụng vũ lực đều là những thứ anh cực kì phản cảm.

Về phần cô gái tại sao lại không dám tiết lộ hành vi độc ác của Đao Ca, anh không nghĩ nhiều như vậy, tóm lại hắn ta không phải loại tốt đẹp gì, nếu không cần thiết tốt nhất là ít qua lại với anh ta thì hơn.

Tất nhiên đây chỉ là những gì anh nghĩ trong lòng.

Vương Như nguyệt lựa chọn như thế nào, anh không biết cũng không tiện can dự vào.



Triệu Nam Thiên chỉ biết một điều, nếu Vương Như Nguyệt không muốn ở lại thì không ai dám ép chị ấy ở lại.

Vương Như Nguyệt ngẩn ra một chút, rất nhanh liền lấy lại tinh thần: “Đao Ca, vừa nãy em cũng uống không ít rượu rồi, còn uống nữa thì thật nhiều quá.”

Đao Ca tiếp tục gây áp lực: “Không uống cũng không sao, ngồi xuống đây nói chuyện, anh cảm thấy vừa gặp em Như Nguyệt mà như đã quen từ lâu, em mà cứ đi như thế thì còn gì vui nữa.”

Vương Như Nguyệt cảm nhận thấy ánh mắt nóng rực của hắn ta, càng không muốn ở lại, cũng không phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi gì nữa, ẩn ý đằng sau ánh mắt kia thể hiện điều gì chẳng nhẽ chị lại không hiểu sao?

Cô ta từ chối nhẹ nhàng lần nữa: “Đao Ca, thật ngại quá, em thật sự không uống được nữa, đầu cũng đau rồi, để hôm khác thế nào? Em mời, anh nhất định phải đến nhé!”

Thật ra Vương Như Nguyệt lăn lộn trong thương trường đã lâu, cũng là một người phụ nữ có nhiều mối quan hệ, thật sự ở lại thì cũng chẳng sao.

Nhưng Triệu Nam Thiên ở bên cạnh đang nhìn, dù thế nào cô ta cũng không muốn cúi đầu, cũng không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ không muốn bị anh hiểu nhầm, hoặc có lẽ không muốn bị anh xem thường.

“Đội trưởng Mã, vậy tôi đi trước đây, anh nhất định phải thay tôi tiếp đãi mọi người thật tốt nhé.”

“Tổng giám đốc Vương yên tâm, ở đây cứ giao cho tôi là được.”

Vương Như nguyệt nói vài câu, thấy Đao Ca không tiếp lời, cứ tưởng là đã xong.

Kết quả lại không như vậy, đoàn người đi đến trước cửa phòng, Đao Ca bất ngờ nói, giọng điệu sắc bén: “Tổng giám đốc Vương cho rằng anh đây không tìm nổi người uống rượu cùng, hay là như thế nào? Nói thật với em, bữa rượu hôm nay, nhất định phải là Tổng giám đốc Nguyệt tiếp rượu!”

Vương Như Nguyệt nhíu mày, nếu tên Đao Ca này ăn nói tử tế thì chị có thể còn ở lại.

Nhưng chị đây có tính cố chấp từ trong máu rồi, hắn ta bảo chị ở lại thì chị phải ở lại chắc, hắn coi Vương Như Nguyệt chị thành loại người gì vậy? Em gái tiếp rượu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play