Cô cau mày hỏi: “Anh uống rượu bên ngoài à?”

Vừa rồi Tô Mục Tuyết không để ý đến chuyện gì, chỉ khi Triệu Nam Thiên ngồi xuống, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô.

Không phải điều này khiến cô tức giận, mà là mùi nước hoa khó chịu quyện trong rượu.

Trước khi anh ta mở miệng, Tô Mục Tuyết hỏi lại, “Cùng với phụ nữ?”

Triệu Nam Thiên sững sờ, tuy rằng trong lòng rõ ràng, nhưng anh sau khi nhắc tới chuyện này vẫn có phần không hợp lý, hơn nữa anh vẫn không biết Tô Mục Tuyết nhìn ra manh mối ở đâu.

Sự do dự ngắn ngủi khiến cho nỗi thất vọng trong lòng Tô Mục Tuyết dường như dài ra vô tận.

Vốn dĩ cô cho rằng mình không quan tâm, nhưng trong lòng đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa không tên. Uống rượu cũng thôi đi còn nói bản thân đi bàn chuyện quan trọng.

Một tên bảo an nhỏ bé làm gì có quán rượu nào muốn tiếp đãi lại còn là nữ nhân tiếp đãi!

Kinh doanh không thuạn lợi tâm tình cô đã phiền muộn rất nhiều mà sự phản bội của Triệu Nam Thiên khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn.

Đột nhiên, cô nghĩ đến một người, nữ bác sĩ của bệnh viện Đông Châu.

Ngoại trừ cô bạn gái cũ bị cắt liên lạc với Triệu Nam, Tô Mục Tuyết không thể nghĩ ra lý do gì khiến cho anh ta phải vụng trộm bên ngoài mà lừa gạt cô !

Cô không biết là như thế nào, bàn tay cầm chặt lon bia càng ngày càng chặt, ngay sau đó, lon bia bị cô ném ra ngoài vô tư đập vào ngực Triệu Nam Thiên.

Đồ uống tràn ra khắp người, Triệu Nam Thiên xấu hổ đến mức không thể chăm sóc được, đành phải mở miệng giải thích.

Tô Mục Tuyết thậm chí không thèm nghe, “Anh không cần giải thích với tôi, tôi không quan tâm đến việc của anh chút nào! Dù anh uống rượu với người phụ nữ nào đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến tôi, đừng nói ra và làm bẩn tai tôi! “



Nói xong, cô lảo đảo đi lên lầu, chỉ để lại một tấm lưng ương ngạnh.

Triệu Nam Thiên cười khổ, bao vất vả cả tuần qua tan biến theo thời gian, mối quan hệ giữa hai người trở lại như ban đầu.

Nhưng anh thắc mắc, vừa mới uống rượu, tại sao Tô Mục Tuyết lại có phản ứng lớn như vậy?

Phải chăng cô ấy đã dần chấp nhận cuộc hôn nhân này?

Không cần biết đó là suy đoán như thế nào, Triệu Nam Thiên xoay người xoay người.



Ngày hôm sau, Triệu Nam Thiên nghĩ rằng sẽ bị Tô Mục Tuyết đuổi ra khỏi nhà nên hai người chia tay nhau từ trước.

Kết quả là, Tô Mục Tuyết giống như một người bình thường, cô ấy hoàn toàn không đề cập đến chuyện tối hôm qua, đương nhiên sắc mặt cô cũng không có tốt lên mấy phần.

Triệu Nam Thiên chủ động mấy lần, cũng không có ngoại lệ, đều là đóng cửa lại.

Ăn sáng xong, Tô Mục Tuyết cũng không thèm nói năng gì, lên xe đi ra ngoài, hai người như đang chiến tranh lạnh.

Triệu Nam Thiên mặc dù bất lực, cũng chỉ có thể tiếp nhận kết quả này, tối nghĩ muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng, kết quả lại không như ý muốn mấy ngày tiếp theo Tô Mục Tuyết cũng không có nhà.

Thời gian trở về nhà ngày càng muộn thức ăn trên bàn cô càng chẳng thèm động tới.

Nếu không phải gặp nhau mỗi sáng sớm, Triệu Nam Thiên thậm chí sẽ tự hỏi đêm qua cô có ngủ ở nhà không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play