Triệu Nam Thiên cũng là trong buổi tối hôm nay mới biết được chuyện này từ Khổng Như Nguyệt, trưởng khoa Uông phải bị điều đi trợ giúp cho bộ phận khác!

Nghe được lời nói của Triệu Nam Thiên, Tiểu Ngũ giật mình, “Hả? Nhanh như vậy à?”

“Đúng vậy, không ngờ lại nhanh như vậy. Nếu trưởng phòng Triệu bị thuyên chuyển, trưởng phòng Giang sẽ làm trưởng phòng Tổ chức cán bộ. Đến lúc đó, đừng nói là Tôn mập ngay đến chúng ta cũng khó mà bảo toàn!”

Sau khi nói xong, Triệu Nam Thiên nói thêm, “Cho dù Tôn mập không dám bỏ đá xuống giếng, nhưng anh em chúng ta cứ ở mãi trong nhà kho, làm sao có thể có thể chuyển mình được”

Từ Minh cuối cùng cũng hét lên: “Chết tiệt, chúng ta liều mạng với gã!”

Tiểu Ngũ cũng hứa, “Anh Thiên đừng lo lắng, hai ngày này cho dù em không ăn không ngủ cũng không làm anh thất vọng!”

Trái tim Triệu Nam Thiên cũng theo đó mà chấn động, lần này thật sự là một trận chiến lâu dài!



Về đến nhà, Triệu Nam Thiên còn tưởng rằng Tô nữ thần đã ngủ rồi, không biết làm sao mà TV đã tắt.

Kết quả, không đợi hắn nhón chân đi tới, trên sô pha bỗng nhiên nổi lên một chữ, “Cuối cùng anh cũng trở về rồi?”

Ngay lập tức, đèn trần trong phòng khách bật sáng, Triệu Nam Thiên quay đầu lại thì thấy trên bàn cà phê đã bày đầy đủ các loại đồ ăn nhẹ.

Tô nữ thần nằm trên sô pha quấn chăn mỏng, hai bàn chân non mềm trắng nõn thò ra, mắt chớp chớp.

Triệu nam Thiên không có cuồng vọng đôi chân ấy nhưng mỗi lần nhìn thấy đô chân ngọc ngà ấy anh lại kìm long không được mà nhìn tới mê đắm.

Anh ta buộc mình phải rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, rồi anh mới nhớ ra trả lời: “Ừm, là chuyện công việc, sao cô vẫn chưa ngủ?”



Tô nữ thần khó khăn nói: “Không buồn ngủ.”

Triệu Nam Thiên kinh ngạc bước tới, chỉ thấy trên bàn cà phê có bia lon, vài túi hồ trăn và khoai tây chiên đã ăn hết hơn một nửa.

“Cô ăn những thứ này tối nay? Tại sao lại không gọi đò ăn bên ngoài?”

Trong lòng Triệu Nam Thiên nảy sinh một cảm giác tội lỗi, anh ăn ngon mặc đẹp nhưng lại để vợ ở nhà một mình, chỉ e là Tô Nữ Thần cũng không để cuộc hôn nhân này trong lòng như vậy thì còn ý nghiã gì nữa.

Tô Mục Tuyết xoa xoa thái dương. “Công ty nhiều chuyện, ăn k=cũng không vào.”

“Tôi có thể làm gì để giúp?”

Nói xong Triệu Nam Thiên tự giễu cười, hiện tại nhà họ Tô đều phải đối nội, đối ngoại cho dù anh có long muốn giúp đỡ ậy thì Tô Mục Tuyết sẽ đồng ý dung một tên bảo vệ nhỏ bé như anh sao?

Quả nhiên, Tô Mục Tuyết hỏi một cách khoa trương, “Anh thì có thể giúp được gì?”

Tuy rằng không có ác ý, nhưng cảm giác bị nữ nhân coi thường thật sự rất khó chịu.

Thấy Triệu Nam Thiên ủ rũ cúi đầu không lên tiếng, Tô Mục Tuyết liền biết mình làm sai, mạnh miệng cười nói: “Không đúng, anh thật sự có thể giúp được!”

Triệu Nam Thiên tinh thần nhấc lên, “Là giúp cái gì?”

Tô Mục Tuyết mở một lon bia, “Cùng Uống với tôi.”

Triệu Nam Thiên ngồi xuống và đưa tay ra nhặt nó lên, nhưng lòng bàn tay của Tô Mục Tuyết đã ở trên không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play