Vừa rồi sở dĩ đã trúng một đao đơn giản là vì không phòng bị, hiện giờ nếu đã đoán được mục đích của đám người này, làm sao còn có thể cho bọn họ có cơ hội đén gần anh nữa.

Khi lui về phía sau, Triệu Nam Thiên thuận tay cầm cái ghế gáp mới ngồi, dùng như vũ khí mà đánh qua.

Lần này thé tới mạnh mẽ, có người bất ngờ không kịp phòng, bị mạnh mẽ mà đánh bay, ngã lên lò nướng cách đó không xa.

Than củi mang lửa đỏ lăn lóc trên mặt đất, bốc cháy lên từng đốm lửa, cũng chiếu sáng khuôn mặt Triệu Nam Thiên.

Mạnh Nhã cắn chặt môi, ánh mắt cũng không nháy một cái, bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình, làm cho co ta từ nhỏ sẽ không có cảm giác an toàn, đối với đàn ông trưởng thành lại có được một loại cảm giác không thể kháng cự.

Nhiều như vậy năm vẫn độc thân, thứ nhất là do không thích mấy tên non choẹt, thứ hai cũng không thích kẻ sành sỏi.

Cố tình Triệu Nam Thiên trong giờ phút này, cảm giác cũng khó nói nên lời là cái cái gì, lại hoàn mỹ trùng hợp với bạch mã vương tử trong tưởng tượng.

“Cẩn thận!” trong lúc mê trai, Mạnh Nhã cũng không quên nhắc nhở.

Triệu Nam Thiên xoay người lên, tay quay một cái để đánh lại, đánh ngất một tên muốn đánh lén.

Vài người còn lại nhìn ra không thích hợp, hô quát nói: “Cùng tiến lên!”

Trán Triệu Nam Thiên toát mồ hôi, đương nhiên không phải vì sợ, mà là do hiệu quả của bia rượu phát tác, tinh thần tuy rằng cực độ phấn khởi, thân thể đã có chút theo không nổi.

Thể lực còn lại tự bảo vệ mình có thừa, nhưng muốn bảo vệ Mạnh Nhã đang ở phía sau thì lại khó tránh khỏi có chút cố hết sức.

Mắt thấy sẽ bị đối phương cuốn lấy, Triệu Nam Thiên cũng không quan tâm nhiều như vậy được nữa, bỏ qua phía sau lưng, cầm lưng ghế dựa đánh về hướng đối diện, bắt địch bắt vua trước!

Gã đàn ông cầm đầu nhìn ra sự tàn nhẫn của anh, cầm dao khảm nện xuống.



Choang một tiếng!

Đốm lửa bắn tung toé, lực phản chấn thật lớn làm cho khảm đao trong tay hắn bay lên trên trời.

Triệu Nam Thiên bước một bước dài, một cái động tác tay ngược khóa cổ tên cầm đầu, quát lên: “Giữ cho bọn họ đừng nhúc nhích!”

Trong quá trình phía sau lưng khó tránh khỏi bị thương, nhưng cuối cùng nguy cơ cũng bị hóa giải.

“Tất cả đừng nhúc nhích!” tên cầm đầu ngoài miệng phối hợp, ánh mắt lại ý bảo đến phương hướng của Mạnh Nhã.

Một người đàn ông hiểu ý, mang theo chủy thủ lao thẳng tới mà đi.

Triệu Nam Thiên đá mạnh, một cụ than củi dưới chân bị đá bay, giống như là có mắt vậy, chính xác mà nện ở cái gáy của người nọ.

Cùng với mạt lửa văng khắp nơi, một tiếng hét thảm vang lên, trong không khí cũng phát ra từng đượt mùi cháy khét.

Triệu Nam Thiên xách áo tên cầm đầu, liên tiếp đấm xuống ba lần.

Nguyên bản tên cầm đầu còn muốn kiên cường một chút, đáng tiếc không thể chịu được lực lớn trên nắm đấm của Triệu Nam Thiên, mở miệng nói, “Anh ơi, đừng đánh… Đừng, tôi sai rồi!”

Triệu Nam Thiên thấy đủ rồi, nắm thật chặt tay lại hỏi, “Nói, ai sai mày tới?”

Kẻ cầm đầu ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn lo lắng nhiều như vậy, chật vật đáp: “Là… ông… ông chủ Mã!”

Triệu Nam Thiên là một kẻ thông minh, rốt cục anh đã biết kia vì cái gì chiếc xe trên đường kia nhìn quen mắt, không phải là chiếc xe vừa mới đưa Tô Mục Tuyết về nhà đấy ư?

Nghĩ đến đây, anh lập tức cũng không lại làm khó bọn họ, buông tay nói: “Cút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play