Gã đàn ông một giây trước còn đang trêu chọc, giây tiếp theo đã
giương khóe miệng lên, đáy mắt cũng hiện lên một ánh thị huyết âm lãnh.
Triệu Nam Thiên cảm thấy không đúng, nhưng lúc này rượu đang điều
khiển não, hơn nữa lời nói trong miệng đối phương cũng quả thật khó
nghe, nào còn quan tâm được nhiều như vậy.
Mắt thấy nắm tay sẽ đánh trúng, một ánh sáng sắc lạnh xẹt qua trước mắt!
Hơi thở lạnh như băng làm cho cơn say của Triệu Nam Thiên nháy mắt
tỉnh hơn phân nửa, gần như là theo bản năng mà lắc mình về phía sau một
cái, dao mang theo gió dán vào mũi, trên cánh tay cũng đau rát, bụng
cũng đã trúng một cái đá.
Từ động thủ đến kết thúc, hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, chờ
tới khi Mạnh Nhã phản ứng lại, cánh tay Tiệu Nam Thiên đã chảy máu ròng
ròng.
“A! Triệu Nam Thiên, anh làm sao thế, không có việc gì chứ?” Mạnh Nhã lo lắng đến quên cả hô hấp.
Cô ta vĩnh viễn không hiểu được, cãi nhau một vài câu mà thôi, sao lại đén mức dùng đến dao kiếm chứ?
“Không có việc gì, bị thương ngoài da mà thôi!” Triệu Nam Thiên lắc
đầu, ánh mắt cũng đã dừng ở con dao trong tay cảu đối phương.
Là một thanh dao khảm sắc bén, ước chừng dài một thước, nếu không
phải chính mình phản ứng mau, vừa rồi có thể đã không phải bị một chút
thương ngoài da đơn giản như vậy.
Phiền toái tầm thường hiển nhiên không đáng động đao, hơn nữa xem con đường mà đối phương đi, tuyệt đối là có đến có mục đích.
Triệu Nam Thiên hiện tại gần như có thể khẳng định, mục tiêu của đám người này chính là chính mình!
Vậy kẻ đứng sau là ai?
Ngụy Bắc Minh?
Cái tên này không cần phải nghĩ ngợi liền nhảy ra trong óc, mấy ngày
nay người mà anh đắc tội không ít, nhưng bất kể là Tôn mập mạp hay là
Thôi Phong, đều không có lá gan thuê người đánh anh.
Nỗi hận gãy chân cũng không thể nuốt một cách đơn giản như vậy, tiêu tiền mua mạng cũng phù hợp với tính cách của đối phương.
Nhưng là không biết vì cái gì, Triệu Nam Thiên lại ẩn ẩn có loại cảm
giác, chuyện của hôm nay chỉ sợ không có quan hệ với Ngụy Bắc Minh, mà
là có kẻ khác!
Lý do phán đoán của Triệu Nam Thiên rất đơn giản, nếu mà Ngụy Bắc
Minh tìm người làm, lấy ân oán giữa hai người để trực tiếp ra tay là
được, làm sao còn có thể vô nghĩa nhiều như vậy?
Mà đám người này lại che che giấu giấu, nương đùa giỡn cơ hội đàu
giỡn Mạnh Nhã để sinh sự, hiển nhiên là đang xác nhận thân phận của
chính mình.
Rốt cuộc là ai đây?
Trong lòng nghĩ, nhưng Triệu Nam Thiên đã quan sát hết bốn phía.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen trên đường đối diện ánh vào mi
mắt, anh có cảm giác đã gặp ở đâu đó, nhưng mà cơn say quấy phá, làm
cách nào cũng nghĩ không ra.
“Con mẹ nó, tranh đàn bà với ông đây, mày chnas sống rồi phải không?”
Kẻ cầm đầu vừa nói xong, lại có một ánh sáng sắc lạnh hiện lên!
Theo lý mà nói, câu lạc bộ có không ít khách, từ lúc động đao đến
giờ, những người này cũng đã thét chói tai tản ra, nhưng là lại không
hoàn toàn đi xa, mà là nhìn từ xa.
Mắt thấy xung đột lại bùng nổ, đám người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Triệu Nam Thiên không dám phân tâm nữa, đá ra một cước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT