Lâm Dục vừa vào cửa liền lấy tiêu chuẩn quân tư đứng ở giữa thư phòng, hai tay thẳng tắp dán vào quần, buộc chính mình ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước. Thẳng đến bây giờ chỉ trong nháy mắt cậu mới phát hiện, cho tới nay cậu coi trời bằng vung tự cho là thản nhiên, kỳ thật chỉ là tự an ủi lừa mình dối người mà thôi.

"Sư huynh, hai ngày này Tiểu Dục mạo phạm."

Lâm Dục một bộ dáng anh dũng hy sinh.

"Thỉnh ngài trách phạt."

Cảnh Trăn tất nhiên là dự đoán được đêm nay tiểu sư đệ nhất định sẽ tới tìm anh, bởi vậy cũng không có sắp xếp quá nhiều công việc, càng không thể bỏ qua, dể dàng tha thứ cho cậu.

Anh vững bước đi tới gần Lâm Dục, nhưng một ánh mắt cũng không cho liền vòng qua sư đệ đang đứng cứng còng như cây cột điện, lập tức đi vào phòng quần áo. Lúc đi ra, trong tay đã cầm một sợi dây lưng lớn, dày màu nâu đen, gặp đôi lại, không lưu tình chút nào mà quất mạnh vào đùi đang thẳng tắp của Lâm Dục. Quát lớn :

"Công cụ của em đâu!"

Lâm Dục không có đề phòng, phía sau đột nhiên truyền đến một trận nóng rát, đau đớn, cậu cảm giác ở sau đùi đã sưng lên một lằn cỡ ba ngón tay, hít ngược một hơi khí lạnh, nói:

"Ở nhà."

Rồi sau đó vội vàng bổ sung.

"...... Không nghĩ sẽ dùng tới."

Cảnh Trăn nghĩ từ ngày cậu bị Triệu Tư Đạc đưa đến, Lâm Dục còn không có về nhà, tất cả đồ trên người của cậu đều là đồ của anh, cũng không cùng cậu so đo, chỉ dùng dây lưng chỉ chỉ sô pha bên cạnh.

"Cởi quần, cúi xuống đó."

Cảnh Trăn ra lệnh nhưng anh không ngờ sau hai năm Lâm Dục thế nhưng có lá gan xin tha.

"Sư huynh, Tiểu Dục đã lớn như vậy...."

Lời còn chưa dứt, Cảnh Trăn liền giơ lên dây lưng, liên tiếp mười cái quất thẳng vào mông Lâm Dục.

Lâm Dục bị đánh đến hai chân nhảy lên, thân mình cũng nghiêng về trước, cảm thấy phía sau đau như bị xé rách nát, nhưng mà càng làm cậu sợ hãi lại là thanh âm lạnh băng của Cảnh Trăn.

"Dám né?"

Lâm Dục theo bản năng đứng thẳng lại hai chân, căng thẳng thân mình, không ngoài dự đoán, nghênh đón cậu lại là mười dây lưng mạnh mẽ.

Cảnh Trăn khoanh tay nhìn vẻ mặt đầy thống khổ người trước mắt, nói:

"Còn né gấp bội."

Dứt lời lại là kẹp lấy gió một dây lưng rơi vào đỉnh mông Lâm Dục.

"Cởi quần!"

Lâm Dục hiện giờ sức lực xin tha đều không có, hai năm ký ức bị lãng quên thoáng một cái đã trở về hết, ở bên cạnh sư huynh, trước giờ không hề có thương lượng đường sống.

Thật cẩn thận kéo quần xuống, lại không thể né tránh thương phía sau ra một thân mồ hôi, cam chịu mà đem chính mình ném xuống tay vịn sô pha. Ở sau đùi một lằn sưng lớn màu hồng phấn rỏ ràng có thể thấy được, cách quần bị đánh hai mươi dây lưng đã làm cho mông Lâm Dục có một màu lót.

Cảnh Trăn quá hiểu tùy theo tài năng tới đâu mà dạy đạo lý.

Đối Phương Chu là một đứa nhỏ ưu tú, kiêu ngạo lại quá mức hiểu chuyện, công tâm như một pháp tắc. Chỉ có hướng dẫn từng bước nói rõ ràng đạo lý, làm cậu chân chính ý thức được chính mình sai, mới có thể khiến cho cậu thẳng thắn, thành khẩn tiếp thu trừng phạt.

Nhưng mà đối với Lâm Dục nhìn như không kiêng nể gì, thần kinh không ổn định dẫu phạm vào sai còn có thể đem lỗ mũi vểnh đến trời xanh, kỳ thật lại là một đứa nhỏ cực kỳ không có cảm giác an toàn, có lẽ đổ ập xuống giáo huấn mới là điểm dạy dỗ phù hợp.

Đạo lý.... Lâm Dục đều hiểu, nhưng cậu chính là không nói đạo lý vậy còn có cái gì để dạy dỗ tốt hơn chính là muốn ăn đòn.

Cảnh Trăn giơ tay lại cho Lâm Dục thêm một dây lưng, dây lưng như một một con rắn dài quấn lấy mông Lâm Dục, lại theo tay Cảnh Trăn nhanh chóng rút ra. Lâm Dục run lên, quần dù mỏng cùng đánh thẳng vào thịt vẫn khác nhau.

Cảnh Trăn thoáng tạm dừng, lại giơ tay, liên tiếp mọi nơi ăn mòn cái mông Lâm Dục.

Tiếng vút dây lưng, mặc kệ là vung lên hay lúc rơi xuống đều mang theo bạo lực.

Lâm Dục gắt gao cuộn tròn thân mình, không dám nhấc chân hoặc áp eo, không dám làm bất luận cái gì tượng trưng cho động tác gọi là 'trốn', chỉ có thể căng thẳng cơ bắp cả người, dựa vào ngực phập phồng lên xuống giảm bớt đau đớn. Chẳng qua là, Cảnh Trăn dừng lại tay, đau đớn này thật giống như đã thâm nhập vào máu, theo máu tuần hoàn dần dần lang tràn toả ra.

Cảnh Trăn không có vội đánh tiếp, dùng dây lưng điểm điểm nửa người trên cùng đùi Lâm Dục, ý bảo cậu sửa lại tư thế, nói:

"Bây giờ còn cảm thấy đả thương học sinh cùng lắm thì Lâm Dục này dưỡng nuôi cả đời?"

Nghe sư huynh hỏi chuyện, Lâm Dục vội vàng nâng lên cái đầu đang chôn sâu, hít mạnh một hơi, nói :

"Là em sai rồi. Huấn luyện là phải biết vừa phải, đây là câu lạc bộ của trường học, chủ yếu là để giải trí, em đã biết!"

'Vèo.... chát!' Cảnh Trăn trở tay vung liên tiếp ba dây lưng xuống đỉnh mông.

"Dù làm huấn luyện ở đâu đều là dạy dỗ người, vậy phải biết mục đích trồng người, phải biết rỏ cái gì mới là thật sự tốt cho học sinh. Em liều sống liều chết đem hết toàn lực dạy bọn họ, đến làm họ bị thương, ngày hôm sau không thể đi học, bọn họ sẽ cảm ơn em sao? Đến lúc đó không phải một mình em chịu trách móc của mọi người?"

Cảnh Trăn biết Lâm Dục làm chuyện gì đều không thích lưu lại lực, anh chưa bao giờ lo lắng Lâm Dục không đủ xuất sắc, chỉ lo lắng cậu đem sức lực dùng sai chỗ mà thôi.

Đạo lý nói xong, cũng không đợi Lâm Dục phản ứng, liên tiếp năm roi mạnh mẽ quất xuống cái mông đã sưng cao một lóng tay rồi.

Lâm Dục còn chưa kịp tiếp nhận, đón tiếp đau đớn, liền nghe Cảnh Trăn hỏi:

"Vì sao em bị đánh mặt ?"

Lâm Dục chỉ cảm thấy trên mông như có mấy trăm triệu con kiến đang đồng thời kiếm ăn, hung hăng cắn mạnh môi, buộc chính mình mở miệng:

"Bởi vì em nói lời ngông cuồng. Sư huynh, em chỉ nhất thời khó thở, chứ không cố ý đả thương người khác."

"Anh mặc kệ em có phải hay không nhất thời khó thở, nói như vậy, anh nghe một lần đánh một lần."

Cảnh Trăn giơ tay, lần này là liên tiếp năm dây lưng rơi xuống chỗ giao tiếp mông chân.

Dây lưng vừa dày vừa rộng, quất đánh như vậy, tất là mỗi một lần quất xuống đều chồng chất lên vết thương những lần trước đó.

Lâm Dục cảm thấy trong miệng lang tràn nhàn nhạt mùi máu tươi, phía sau như là bị chảo dầu sôi chế xuống một mảng mông vừa nóng rát, vừa đau đớn kịch liệt. Mỗi một dây lưng rơi xuống như mang theo ám khí đâm cắn vào mông cậu, đầu choáng váng, mơ mơ màng màng, lại nghe giọng nói lạnh băng của Cảnh Trăn.

"Lâm Dục! Em là dân xã hội đen sao? Dựa vào cái gì liền có thể tùy tiện làm cả đời người khác bị hủy ở dưới tay em ? Em cho rằng em nuôi dưỡng người ta cả đời là một việc rất quang vinh sao? Lương tâm của em đâu, không có bị cắn rứt sao?"

Dây lưng bọc lấy không khí lạnh băng, pha lẫn Cảnh Trăn lần nữa bị khơi mào tức giận, không lưu tình chút nào mà thổi quét gió dập bão kinh đập xuống cái mông đã rất thảm của Lâm Dục.

Lâm Dục nghe được thanh âm suy yếu của mình cùng với tiếng xé gió của dây lưng rơi xuống.

"Sư huynh, em đã biết! Sư huynh!"

'Vèo... chát!'

Hung hăng một roi chồng đè lên vết thương ở sau đùi bên cạnh vết thương ban đầu trên mông, Lâm Dục đã không thể khống chế mà dựng thẳng nửa người trên, rồi lại ý thức tư thế mình bị biến hình lập tức cúi phục xuống lại.

Cảnh Trăn đau lòng, đứa sư đệ này từ nhỏ đến lớn đều có thói quen không coi ai ra gì, cố tình đối chính mình kính sát đất, chính là mình không thể dạy dỗ chỉnh lại bản tính xấu này của nó, ngừng tay lại dùng mũi nhọn dây lưng chống xuống eo cậu.

"Lâm Dục em nghe đây, nếu còn để anh biết, em vẫn còn ý niệm khinh thường nhân sinh của người khác, huỷ hoại người khác cùng lắm thì bồi chút tiền tâm ý, chớ có trách anh nhẫn tâm, đến lúc đó cũng đừng chờ anh đuổi em, mà thứ lỗi Cảnh Trăn này không có năng lực dạy em."

Lòng Lâm Dục rung lên dữ dội, sư huynh không phải không có nói qua lời uy hiếp, nói và làm càng là nguyên tắc sinh tồn của Cảnh Trăn, mỗi lần uy hiếp đều có thay đổi thực tế, không có một lần nào ngoại lệ.

Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Cảnh Trăn, xác định sư huynh không có một tia ẩn ý vui đùa, cắn răng chịu đựng đau nói:

"Sư Huynh! Em sẽ không, anh đừng làm em sợ."

Đáp lại cậu chính là thật mạnh một dây lưng quất xuống đùi giáp mông.

Lâm Dục biết toàn bộ cái mông không còn chỗ để đánh, yêu cầu sáng lập địa bàn đánh mới.

"Anh xem là không có cái gì có thể doạ được Lâm thiếu gia a!" Thoáng một dây lưng dính sát vào vết thương vừa rơi xuống, cũng không có trực tiếp rút tay, mà là dùng dây lưng rũ xuống đảo nhẹ qua hai cái đùi Lâm Dục.

"Từ trước một khi cáu kỉnh quay đầu liền chạy, đã phạt em như thế nào, anh thấy em hình như đã quên. Chỉ một chút không thoải mái liền tông cửa chạy đi, còn muốn tứ ca của em an ủi mang túm, thỉnh em sao?"

Vừa nói vừa không lưu tình chút nào mà lạc dây lưng, lại bị Lâm Dục cơ hồ kêu ra tới thanh âm bị dọa đến rồi.

"Em không quên! Em làm sao dám quên!"

Cảnh Trăn ghét nhất là đi luôn cùng với hành động, nhưng mà từ trước chính trực phản nghịch kỳ Lâm Dục thường xuyên chỉ một chút không hài lòng liền quăng ngã đồ vật chạy lấy người. Mỗi một lần bị bắt trở về, Cảnh Trăn dùng dây mây quất xuống đùi cậu rậm rạp lằn ngang lằn dọc sưng như đòn tay rồi bắt cậu cột lên phụ trọng đi ra ngoài chạy.

Mỗi một lần nhấc chân, đặt chân, túi 10 kg phụ trọng ma sát cùng hai chân giống như là một lần lại một lần ở trên miệng vết thương bị tưới qua cồn. Cứ như thế mà chạy, mồ hôi ở chân bắt đầu tuôn ra tập trung ở các miệng vết thương giống như những lằn sưng bị tẩm nước muối.... thật là đau kinh khủng đến bây giờ vẫn còn rung sợ.

"Còn dám bải sắc mặt chạy lấy người, anh mặc kệ em có phải huấn luyện viên hay không, cũng mặc kệ đang dạy bao nhiêu học sinh, nên như thế nào phạt liền phạt như thế đó!"

Dây lưng tiếp xúc da thịt tiếng vang rất là thấm người, lời nói Cảnh Trăn lại càng thêm làm người sợ hãi.

"Em cùng với ba em, sao ra nông nổi thế này?"

Lời nói đột nhiên xoay chuyển, Lâm Dục thật thích ứng không kịp, cậu ngây người chút lát như có vẻ không được kiên nhẫn lắm, hai chân co co lại, chặn lại nói:

"Em đã giải thích rõ ràng!"

'Vèo.... chát!~' Cảnh Trăn lần nữa xoay tròn dây lưng đánh xuống, liên tiếp năm roi, bắp đùi đã hiện lên từng lằn sưng cao đỏ thẩm, có lằn đã sưng lên một lóng tay.

Cảnh Trăn từ nhỏ đã chịu truyền thống giáo dục hiếu - lễ - trung - tín, thời thời khắc khắc luôn nhắc nhở anh như thế nào làm một đứa con hiểu thảo. Tự nhiên, anh đối Lâm Dục trong những yêu cầu đề ra, hiếu thảo cũng là một trong những yêu cầu đó.

Mà cố tình, hai cha con Lâm gia kỳ thật là kẻ muốn cho người muốn nhận, Lâm Dục từ ba tuổi bị chẩn đoán là mắc bệnh tự kỷ, ngay lúc đó y học cũng không có hiện đại, phát triển như bây giờ, cách trị liệu phần lớn chỉ ở giai đoạn thí nghiệm.

Cho nên, Ba của Lâm Dục đối con trai lớn này càng thêm nuông chiều, muốn gì được đó. Giao tiếp là chướng ngại vật lớn nhất của bệnh Tự Kỷ cũng là một bệnh trạng điển hình, ba của Lâm Dục lúc đó mới nghĩ cho cậu học Teakwondo, một môi trường được tiếp xúc với nhiều bạn học cùng lứa tuổi, mặt khác nếu thật sự bệnh tình không được chữa khỏi, thân thể có thể mạnh khoẻ cũng rất tốt rồi.

Đúng thật không nghĩ tới, này một đưa, thật sự đem đứa con đưa cho người luôn. Lâm Dục từ lúc gặp sư huynh, mới như thật sự có một cuộc sống của một kiếp người đáng sống, có người ở bên cậu được ăn cả ngã về không không bị xa lánh, lúc cậu bị đả kích nguyện ý nhẹ nhàng ôm lấy cậu, có người tình nguyện phá cửa cấm, ai gia pháp cũng muốn trước dỗ cậu đi vào giấc ngủ, có người dạy, có người thương cũng có người đánh cậu.

Lại hơn nữa Lâm Dục còn có một đứa em trai, cha mẹ lại thường xuyên đi biểu diễn khắp nơi trên thế giới, thời gian ở bên cậu, thương chiều, chăm sóc cậu càng ít, tự nhiên liền cùng người trong nhà càng thêm không thân cận.

Cũng may cha mẹ thấy bệnh tự kỷ của Lâm Dục dần dần giảm bớt, ngay cả bác sĩ cũng nói có khả quan nên cũng thiệt tình cảm kích sự xuất hiện của Cảnh Trăn.

Chỉ là thái độ Lâm Dục đối đãi người nhà không lạc quan như vậy, vừa đến phản nghịch kỳ, thường xuyên cùng ba mình dù một cái điện thoại thăm hỏi đều có thể làm Lâm Dục mắng đến thoát khí, cứ như vậy, mỗi khi bị Cảnh Trăn bắt được là một trận đòn tàn nhẫn.

Lần này nghe được Lâm Dục lại thái độ này đối ba cậu, hồi lâu không bị bậc lửa, lửa giận tro tàn lại cháy.

"Em đó là giải thích sao? Hay là thông báo?"

Lâm Dục nhẫn đến cực kỳ vất vả, mồ hôi lạnh tuôn ra như đang tắm nước lạnh, ngón tay gắt gao moi thành ghế sô pha, bởi vì trên tay mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng cậu cũng không dám thay đổi tư thế, đành phải cuộn thân mình mượn lực.

Cậu biết, nếu cậu muốn chết mà không nói lời nào, quất đánh phía sau sẽ không ngừng.

"Sư huynh! Em sai rồi, em xin lỗi, em cũng sẻ xin lỗi ba!"

Đáng tiếc lần này cậu đoán không đúng, dù cho cậu cam đoan nhận sai, trả lời, dây lưng vẫn liên tục mạnh mẽ quất xuống.

Lâm Dục cảm thấy rất nhiều lần trước mắt một mảng tối đen, lại bị dây lưng quất đau tỉnh, lúc này cậu thật hy vọng mình lập tức ngất xỉu đi.

"Sư huynh! Em không nên dối gạt ba."

Thanh âm của cậu không hề có chút tự tin, nhẹ như không khí bay, lại như xuyên xuống lồng đất, không biết được ngọn nguồn.

"Sư huynh, em thật sự biết sai rồi. Khi đó cũng bởi quá nhớ anh."

📏📏📏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play