Vào buổi tập thể dục sáng ngày hôm sau, khi Cảnh Chí nhìn đến hai người bệnh bước đi không đồng nhất đang chạy bộ.... anh đột nhiên cảm thấy.... đầu rất lớn.

Cảnh Trăn tối hôm qua tự mình qua loa thoa thuốc xong liền vùi đầu làm việc, mang theo trên dưới bốn mươi roi mây dù cho là ghế dựa da tốt, mềm đến mấy cũng chỉ là hình cụ làm tăng thêm đau đớn mà thôi. Đành phải đứng xem hồ sơ, phê văn kiện. Thẳng đến cơ bắp cả người đều đau nhức phủ qua thương trên mông, xoay tay, ngoẹo cổ mới kinh ngạc phát hiện, cứ đứng làm việc như thế này nếu anh bổng nhiên đẩy cửa nhìn thấy mình đang cong eo, cúi người đánh chữ trên bàn phím... thì mình ngay cả đứng cũng không đứng được. Vì thế cầm máy tính cùng văn kiện lên giường nằm úp sấp xem, nhưng mà..... cho dù người bên ngoài thấy Cảnh Trăn hiệu suất làm việc cao đến không biết mệt mỏi, anh cũng không có biện pháp ngăn cản mê hoặc của giường, rất nhiều lần đều nhịn không được gục xuống, lại hung hăng nhéo mình một cái như muốn kiếm gì treo cổ mình lên....

Cho nên... khi Phương Chu nhìn đến động tác không thuận, mắt thâm quần đen đặc cùng một thân mệt mỏi làm cho người không muốn nhìn đến Cảnh Trăn, cậu càng thêm áy náy.

"Anh...."

Phương Chu đem khăn lông đưa cho Cảnh Trăn, kêu một tiếng anh liền không biết nói cái gì, cậu bé muốn hỏi 'Anh không sao chứ?' Nhưng lại cảm thấy mình giống như đang đóng phim thần tượng Đài Loan tốt hơn không mở miệng.

Cảnh Trăn dùng khăn lông chậm chậm mồ hôi chóp mũi, không mang theo chút cảm xúc nào nhìn thoáng qua Phương Chu, thẳng đến cậu bé lùi về sau một chút, vẫn không nói lời nào đi thẳng về phía trước.

Phương Chu nghi hoặc, ngày hôm qua đạo lý cũng nói, gia pháp cũng ăn, này là thế nào aaa? Vội vàng giống con trùng theo đuôi nhanh bước theo sau.

"Anh, anh còn tức giận?"

Cảnh Trăn nghe nói, đột nhiên dừng lại bước chân, đầu cậu nhóc phía sau đụng phải tòa tường thịt này, ánh mắt nhìn phía trước tìm kiếm... nhìn đến con ngươi của anh để lộ ra ba phần phẫn hận, ba phần bất đắc dĩ, bốn phần buồn cười.

"Ngày hôm qua lúc ăn cơm anh nói cái gì?"

Phương Chu thật nhạy bén, vừa nghe liền biết anh muốn truy cứu cái gì, trên mặt vừa kéo, như là không dám nhìn thẳng người trước mắt, hơi hơi cúi đầu xuống.

"Anh, em sai rồi."

Cảnh Trăn trong lòng buồn cười, ngoài miệng vẫn không thay đổi.

"Sai ở đâu?"

Anh tiếp tục bước đi và thầm chửi đứa nhỏ này là đứa thông minh hay là đứa giảo hoạt đây. Khoảng cách hai người càng ngày càng xa.... giống những gì cần nói nên nói đi.... Cảnh Trăn ta bộ dễ bị lừa gạt vậy sao....

Phương Chu đầu cúi càng thấp, cậu thực không xác định anh có phải hay không biết cậu đi tìm anh hai, vì thế... cậu bé tố chất ngữ văn luôn luôn ưu tú nói:

"Em không nên không nghe lời anh nói."

Cảnh Trăn nghe cậu dò trước đón sau, cũng không nói, đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống.

Phương Chu cắn môi dưới, nhìn nhìn Cảnh Trăn ung dung, an nhàn ngồi trên sô pha, nội tâm tranh đấu một hồi vẫn đi đến.

"Anh! Ngày hôm qua sau khi em cùng Cù Tiêu Dần thương lượng xong chuyện tìm huấn luyện câu lạc bộ TaeWonDo của trường, cho nên đi thư phòng anh mượn tư liệu xem." Càng nói thanh âm càng ngày càng nhỏ...

"Kỳ thật thoa thuốc xong cũng không đau lắm."

Bất quá nói tới nói lui, Phương Chu vẫn nghĩ anh không có khả năng vì mình tự tiện vào thư phòng của anh mà phạt mình. Thư phòng Cảnh Trăn trước nay không hề có quy định được cho phép mới được đi vào.

Cảnh Trăn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, thanh âm nghe không ra vui, giận:

"Vậy em giải thích một chút, thư phòng anh hai có tư liệu gì yêu cầu tự mình đi lấy."

Phương Chu ngẩn ra... rốt cuộc vẫn là chuyện này a.... nhưng nếu là chuyện này... cậu cũng không có giải thích nào tốt hơn....

Đứa nhóc đột nhiên ngoan cố lên, không biết từ đâu tới tự tin, không biết từ đâu ra nhiều tủi thân.

"Không có nghe anh nói ở trong phòng.... là tôi sai. Hại anh bị phạt... cũng là tôi sai. Cùng anh hai tranh luận hỏi không nên hỏi vấn đề... tất cả đều là tôi sai. Tôi nhận phạt được chưa."

Cảnh Trăn càng nghe, mày nhăn đến càng chặt, một câu nghe xong, giữa mày đã nhìn không thấy khoảng cách, vốn đang muốn cười nhìn đứa nhỏ phải quanh co lòng vòng như thế nào, thật anh không nghĩ tới tính tình Phương Chu càng lúc càng lớn. Một cước không khách khí đá vào đầu gối cong của đứa bé, vừa mới mang theo thương chạy xong, Phương Chu nơi nào chịu được bất thình lình bị đá như vậy đau sắp quỳ xuống lại bị Cảnh Trăn một phen kéo ngồi xuống sô pha, sô pha da thật mềm mại, co dãn đàn hồi thật tốt mà đối với cậu bé lại giống như đang ngồi trên bàn ủi nóng bỏng, đau đến cậu muốn nhảy dựng lên lại bị anh hung hăng đè lại.

Cảnh Trăn giơ tay, Phương Chu cho rằng anh muốn đánh, theo bản năng nhắm mắt lại, rụt cổ, không ngờ Cảnh Trăn lại đưa tay niết chà khuôn mặt cậu.

"Nói chuyện đàng hoàng với em, em liền uất ức, há mồm phải không? Một hai phải cùng anh quanh co cho mình rất oan ức à. Anh nói với em như thế nào mà em lại nói không biết lựa lời châm chọc như vậy sao? Xem quá nhiều văn tự ngục có phải hay không?"

Mặt Phương Chu bị niết, chà đến đau, không nhìn cũng biết đã đỏ lên rồi. Nhưng biết anh không có tức giận, vì thế liền bày ra vẻ ngây thơ đáng yêu chu miệng, giọng nói có chút hàm hồ.

"Ai biểu anh cả buổi sáng không để ý tới em."

Cảnh Trăn bị cậu chọc cười.

"Còn có lý."

Tay ngừng nhéo mặt cậu, nghiêm túc lại.

"Phương Chu, gia pháp quyết định là không được xía vào, em, anh đều là.... bị phạt... chắc chắn là có sai rồi. Áy náy là mặt trái cảm xúc, cũng là mặt vô dụng cảm xúc, anh không hy vọng em có."

Phương Chu thật không có ý tưởng cao thượng về gia pháp này, nhưng cũng biết anh đang chỉ dẫn nên yên lặng gật đầu, trong lòng chỉ nhớ kỹ.... chắc chắn không có lần sau.

Thấy thời gian thuyết giáo kết thúc, Phương Chu tùy ý trên sô pha nhích lại gần anh chút làm cho mông chịu thêm chút tội, hỏi:

"Anh hôm nay khi nào đến công ty?"

"Nếu em không quấn lấy... bây giờ..."

Phương Chu biết anh có rất nhiều việc chồng chất tối hôm qua vẫn chưa làm xong, lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên.

"Em đi lấy cơm sáng cho vào hộp. Em muốn đi cùng anh."

Cảnh Trăn nhìn cậu "Em muốn đi đâu?"

"Anh biết Đằng Võ sao?" Phương Chu vẻ mặt thần bí.

"Umm, năm trước quán quân đai đen là người của câu lạc bộ này."

Phương Chu nói:

"Em cùng Cù Tiêu Dần hẹn đi xem, không biết huấn luyện bọn họ có hay không ý đồ tới câu lạc bộ của trường chúng ta"

Cảnh Trăn cười nhạo, trong lòng nói, người ta huấn luyện viên câu lạc bộ quán quân làm gì để vào mắt cái câu lạc bộ trường cấp hai ba chúng ta, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt đường sống.... không nói cái gì... chỉ nói:

"Đi xem cũng tốt, mỗi câu lạc bộ đều có phong cách khác nhau."

Phương Chu đầu óc vừa chuyển.

"Anh! kinh phí câu lạc bộ không vấn đề gì đi."

Cảnh Trăn đá đá cẳng chân cậu nhóc.

"Nhóc con... biết đi học lạm dụng chức quyền."

"Có đâu? Trường học là của nhà chúng ta mà."

🍄🍄🍄

Phương Chu ở cách câu lạc bộ hai cái đèn đường liền yêu cầu xuống xe.

Một là xuống đi bộ thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên xe, hai là không nghĩ khoa trương bị Cù Tiêu Dần nhìn thấy mình ngồi trên xe Hiệu Trưởng.....đi đến đúng lúc cô bé cũng mới đến.

Phương Chu không thể không cảm thán, Cù Tiêu Dần năng lực làm việc thật khủng, đêm qua mới vừa quyết định... hôm nay đã an bài tốt tiếp đón người.

Hai người một trước một sau vào câu lạc bộ, ánh vào mi mắt chính là một cái sân huấn luyện không lớn lại vuông vức. Mười mấy người xếp hàng chỉnh tề đội ngũ, hai người nhìn qua một người cùng lắm hơn bọn họ vài tuổi đang làm động tác mẫu, không nói bao nhiêu câu... Phương Chu đoán nam nhân gầy ốm đường hoàng, ương ngạnh, khí chất bất phàm kia là huấn luyện ở đây.

Quả nhiên....

"Hai người nhìn bên trái người đang mang đai đen hai gạch là huấn luyện của chúng tôi Lâm Dục, năm nay mới hai mươi, đúng là tuổi trẻ tài cao a" Nữ sinh phụ trách tiếp đãi vẻ mặt nhiệt tình dào dạt.

Phương Chu nhìn đến nam sinh bên kia cầm lấy chân bia.

"Bịch!" Một cú rất mạnh.

Nếu nói đấu pháp của Cảnh Trăn là thành thạo đắn đo có độ, Lâm Dục lại vô cùng nhuần nhuyễn bộc lộ mũi nhọn. Từng động tác của anh ta càng giống trong sách giáo khoa, khởi, đá, thu, nối liền chuỗi động tác, thật thật tại tại lực độ, duy ngã độc tôn khí thế. Chỉ một chân, Phương Chu cảm thấy không khí xung quanh đều bị cuốn theo, cậu nghĩ.... nam sinh làm bia kia nhất định đã phối hợp được một thời gian, bằng không chân bia chắc chắn bay ra xa.

Lót chân, hoành đá, song phi, sau toàn, sườn đá, một bộ nước chảy mây trôi chân pháp tổ hợp thế nhưng bị Lâm Dục vũ ra sát khí, nam sinh phối hợp từng bước lui về phía sau, cho dù biết động tác tiếp theo của Lâm Dục là động tác gì nhưng vẫn ngày càng hoảng loạn... anh ta ra chân thật là quá nhanh, quá lợi hại.

Lâm Dục đơn giản phân phó nội dung huấn luyện, đi đến chỗ hai người.

Một bộ đồng phục sắc đạo trắng tinh giống như một con Khổng Tước Trắng oai vũ lóe sáng, là một người bên trong có lực hút cực mạnh.

"Nhị Trung a, tôi là Lâm Dục."

Lâm Dục trước đưa bắt tay Cù Tiêu Dần, Cù Tiêu Dần đứng xem đã ngây người từ sớm, hé mở môi bập bập đưa tay ra.

Sau đó Lâm Dục lại chuyển hướng Phương Chu, cậu trong khoảnh khắc có chút do dự, phảng phất bị khí thế vừa rồi làm cho ngơ ngẩn, trong lòng tưởng một cước này đá trúng vào người sẻ đau đến cở nào, đưa tay ra vẫn còn chút run rẩy.

Phương Chu nuốt một ngụm nước miếng, ép mình khôi phục tốt thái độ một học trò.

"Chào anh! Huấn luyện Lâm, tôi là Phương Chu, đây là Cù Tiêu Dần. Chúng tôi đến từ câu lạc bộ TaeKwonDo trường Nhị Trung. Mục đích lần này tới chính là muốn mời ngài làm huấn luyện câu lạc bộ TaeKwonDo của trường Nhị Trung."

Nói xong, Phương Chu liền cảm thấy mình quá nóng nảy. Vừa mới gặp đã cho thấy ý đồ đến, có phải hay không có vẻ quá khát vọng. Ai ngờ....

"Được. Tôi đã biết. Khi nào đi học?"

Lâm Dục cũng không phải một người thích cười, theo khí phách đấu pháp tuyệt diệu có thể suy đoán....

Mà sao anh ta bình tĩnh, đạm định thậm chí không có một chút nghi vấn nào mà đồng ý như vậy. Phương Chu thật sâu cảm nhận được vừa mừng vừa sợ. Cù Tiêu Dần cũng nhịn không được, thiếu chút nữa hoan hô lên tới.

"Thật vậy chăng?! Quá tốt rồi!"

Cũng may luôn luôn chu toàn, Phương Chu vẫn bình tĩnh.

"Anh nhanh như vậy đã đồng ý rồi.... có lý do đặc biệt gì sao?"

Phương Chu rõ ràng nhìn thoáng qua trên mặt Lâm Dục hiện lên một tia khác thường, thực mau bị gương mặt co quắp của mình che đi mất, trong ánh mắt mang theo chút không kiên nhẫn hỏi lại lần nửa.

"Khi nào đi học?"

Vì thế, luôn luôn rộng rãi hướng ngoại hội trưởng Cù Tiêu Dần rất nhiệt tình mà cùng tân nhiệm huấn luyện giảng giải lịch sử, văn hóa, tình hình, học viên... của câu lạc bộ. Thẳng đến Lâm Dục đối diện nhịn không được nhíu mày, trán Phương Chu mồ hôi đã hơi hơi chảy ra, cậu mới quyết đoán làm đơn giản kết thúc, ước định cuối tuần trước giờ học ba mươi phúc sẻ tụ tập bốn lớp của câu lạc bộ để giao lưu gặp mặt với huấn luyện mới.... nói cảm ơn lập tức rời đi.

Hai đứa bé giống như muốn chạy nhanh trốn ra khỏi câu lạc bộ, sợ Lâm Dục đổi ý. Cho nên cả hai không có thấy.... con ngươi Lâm Dục trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn theo phía sau hai người.....

🏃🏃🏡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play