"Có phải em chê tiền anh dơ ?"

Phương Chu cảm thấy trong giọng nói của Cảnh Trăn như muốn phun cả hàm răng bay ra ngoài. Cậu thật chịu không nổi từng câu, từng lời của Cảnh Trăn nói ra như dòng nước lạnh dội mạnh vào người, làm toàn thân đến tận trái tim cậu lạnh băng băng. Cậu tiến lên một bước đứng gần Cảnh Trăn hơn chút.

"Đều không phải. Anh! Ngài đừng hỏi như vậy. Em không có ý đó."

Cảnh Trăn như không có sức lực cùng cậu tranh luận "Vậy em có ý gì?"

Phương Chu biết Cảnh Trăn chưa bao giờ kiểm tra thẻ tiền của cậu, càng không biết mấy tháng qua, cậu mảy may không hề dùng đến số tiền trong thẻ đó.

"Anh!" Phương Chu nâng nâng mí mắt, nhìn khuôn mặt đã trắng bạch của anh "Chính là em cảm thấy đã có năng lực, đã lớn rồi nên học cách tự nuôi sống mình."

Cảnh Trăn đột nhiên đứng lên "Được! Tự mình nuôi lấy mình!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Chu suốt một phút đồng hồ, chỉ có ngực phập phồng phập phồng phảng phất tảng ra tức giận.

Anh bức giọng nói mình phải trầm tĩnh lại.

"Anh không muốn ở chỗ này đánh em. Tự mình chạy về nhà, cho em thời gian ngẫm lại rõ ràng, em đây là chứng minh năng lực của mình hay anh nên hoài nghi năng lực của anh? Em chứng minh năng lực thế nào mà đem cả người mình đến trong cục cảnh sát này?"

🏃🏃🏃

Trong bóng đêm mờ mịt, Phương Chu từng bước, từng bước chạy trên con đường ngày càng thưa thớt người cùng xe.

Cảnh Trăn ngồi trong xe mở cả hai đèn sau xe, không nhanh không chậm chạy phía trước cách 30 thước.

Phương Chu cảm thấy mình đã chạy một thế kỷ, cổ họng nóng rát, phổi căng tạc, đùi như bị rót chì, nhớ đến những lời anh vừa chất vấn, giọng nói lạnh lùng, cùng ánh mắt khi nhìn mình, một tia bất lực mạnh mẽ xông ra trong cậu. Như một đứa nhỏ đang cố giãy giụa dưới đầm lầy liều mạng kêu gọi nhưng lại càng lún càng sâu.

Cậu hoàn toàn không biết, giờ phút này Cảnh Trăn ngồi ở trong xe cũng không thoải mái hơn cậu chút nào.

Xe ngừng ở cổng lớn, xa xa Phương Chu thấy Lục Dương từ ghế điều khiển lao ra, mở cửa sau xe, nâng Cảnh Trăn ra tới. Bởi vì ánh sáng không sáng lắm, lại cách xa trên dưới 50 thước, Phương Chu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thoáng cảm nhận được gì đó, hơi thở gấp gáp, bất giác chạy nhanh vượt lên.

"Anh Lục Dương" Phương Chu chạy đến cửa nhà, chống đầu gối thở dốc.

"Phương Chu, mau đi gọi người tới giúp đỡ, tôi một mình đỡ không được."

Phương Chu lúc này mới thấy Cảnh Trăn đang cúi dựa trên vai Lục Dương, sắc mặt đã trắng bệch như sáp, mồ hôi lạnh trên mặt, trên cổ tranh nhau đổ ra bên ngoài, hai hàng lông mày đã nhíu chặt vào nhau, môi thấm máu, thân mình cong giống con tôm luộc, còn đâu phong độ nhẹ nhàng Cảnh gia nhị thiếu.

Phương Chu sợ, từ đáy lòng sợ hãi. Thật lâu rồi chưa có sợ như vậy.

Người trước mắt còn đâu phong thái oai phong trong sân bóng rỗ, cả người luôn toát ra uy vũ độc tôn bá đạo, ngay cả khi khuyên dạy em trai đều ngập tràn cường thế, nhưng mà bây giờ.....Anh! Sao anh lại có thể để mình yếu ớt như vậy.

Cậu bước thật lớn chạy đến đỡ nửa thân người còn lại của Cảnh Trăn. Giọng nói chưa bao giờ thấy sợ hãi cùng lo lắng như bây giờ.

"Anh Lục Dương, Anh tôi.... bị làm sao vậy?

Lục Dương không có trả lời, chỉ vội vã đem Cảnh Trăn đưa tới giường lớn ở phòng ngủ trên lầu nhìn thoáng qua Cảnh Trăn cuộn tròn ở trên giường, đôi mắt lim dim, như không còn biết gì, mới phân phó nói.

"Đi kêu anh hai em tới, đi nhẹ chút, đừng kinh động lão gia cùng phu nhân."

🏃🏃🏃

Cảnh Chí thấy Phương Chu vội vội vàng vàng liền biết việc không nhỏ, nhưng mà nhìn thấy em trai thống khổ, đau đớn cũng đau lòng không thôi.

Lục Dương lấy tiêu chuẩn tư thế thuộc hạ đứng bên cạnh người Cảnh Chí, cúi đầu nói "Tổng Tài Cảnh. Nhị thiếu bệnh bao tử lại tái phát, từ khi trong cục bước ra lên xe liền bắt đầu co rút, nhưng mà nhị thiếu phân phó thuộc hạ đem tốc độ xe bảo trì ở mỗi giờ mười km nên mới kéo gần năm mươi phút. Trước khi gần về đến nhà tôi gọi điện thoại cho Bác Sĩ Triệu rồi. Ông ấy chắc đang chạy tới đây. Thực xin lỗi, là thuộc hạ bất tài."

Phương Chu nghe Lục Dương nói tái phát bệnh bao tử, lập tức nhớ đến vừa rồi nhất cử nhất động của anh ở phòng hội nghị, mình lại hoàn toàn không có chú ý anh khác thường. Lại nghe tiếp anh sợ mình không biết đường mà một đường dẫn mình chạy cũng bị đau một đường, càng nghĩ càng hận không thể đánh mình hai cái tát. Cả đêm uất ức, không cam lòng, khó chịu đã bị thật dày áy náy bao phủ, chỉ có thể cắn môi, nắm quyền, gắt gao nhìn chằm chằm anh trên giường.

Cảnh Chí nhìn lướt qua Phương Chu đứng một bên, hai chân run lên, hơi thở nặng nề, quần áo ướt đẫm, lập tức hiểu rõ, mới lắc lắc tay với Lục Dương "Không còn sớm, cậu đi về trước đi. Việc này không trách cậu."

🔸🔹🔸

Lục Dương vừa ra khỏi cửa, Bác sĩ Triệu đã đến. Nhận được điện thoại của Lục Dương, còn không kịp thay quần áo ngủ vội vàng chạy tới, một thân quần áo ở nhà rộng thùng thình bao lấy dáng người thấp bé, đầu đầy hoa râm trông có vẻ càng trẻ tuổi hơn.

Đi vào bên cạnh Cảnh Trăn liền mở ra cái rương bảo bối tùy thân, với đầy đủ nào là máy đo huyết áp, nhiệt kế, kế dưỡng bão hòa, bình dưỡng khí di động, bình dưỡng khí để thay đổi, các loại thuốc uống, thuốc chích, nước muối sinh lí, các công cụ khí giới chữa bệnh đầy đủ cả.

Làm đơn giản chẩn đoán bụng để dụng cụ áp vào bụng, nhìn nhìn bựa lưỡi, liền lấy thuốc ra.

"Nhị thiếu gia vẫn là viêm dạ dày, lại bụng đói uống rượu chịu kích thích, không có gì quá lạ."

Bác Sĩ Triệu ở trong điện thoại nghe Lục Dương nói qua, cho nên cũng có chuẩn bị, thực mau liền làm xong tĩnh chú nước thuốc, cởi áo khoác cho Cảnh Trăn, cầm lấy mu bàn tay anh tìm tĩnh mạch.

"Ngày thường phải chú ý nhiều hơn nửa, dù có bận rộn thế nào cũng nhất định phải chú ý ngày ăn ba bửa, điều tiết tâm tình. Đây là bệnh mãn tính, lại không thể một châm khỏi hẳn dược, vẫn phải dựa vào tự mình điều trị."

Nói lại liếc liếc mắt Cảnh Chí đang đứng cạnh bên một cái, một chút đều không che dấu trách cứ anh.

Cảnh Chí bất đắc dĩ "Cảm ơn Bác Triệu, Cảnh Chí sẽ nhắc nhở Trăn nhi."

Bác sĩ Triệu đem túi nước giơ lên, không hề khách khí phân phó Cảnh Chí "Cầm, một túi này ước chừng một giờ, tích xong rồi đổi túi vàng kia thì tốt rồi. Những việc cần chú ý liền không cần tôi nói đi: bệnh, người, cần, tĩnh, nằm."

Cảnh Chí cười "Bác Triệu vẫn bất công với Trăn nhi như vậy nha."

Không nói không sao, vừa nói liền khen ngược.

Bác Sĩ Triệu lập tức xoay mạnh người một cái đối mặt Cảnh Chí. Vào tuổi ông còn không cao bằng Phương Chu, không thể không ngẩng đầu lên đối với Cảnh Chí thổi râu trừng mắt.

"Ta bất công!? Cậu làm anh kiểu gì? Trăn nhi lại phát tác viêm dạ dày, không phải bị cậu làm mệt, chắc là bị cậu mắng, cậu cho tôi cái lý do không bất công Trăn nhi nha?"

Phương Chu đứng một bên nghe lời này, lại nhìn đến Cảnh Trăn cuộn tròn thân mình, hận không thể đem đầu nhét vào trong lồng ngực, sớm không chỗ trốn.

Cảnh Chí giơ túi nước thuốc "Dạ! Là con làm một người anh không tốt. Bác Triệu yên tâm đi, bây giờ vẫn xem như con còn có Trăn nhi."

Bác Sĩ Triệu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cảnh Chí một cái "Tôi trở về lại điều mấy vị trung dược, hôm nào cậu phái người tới lấy, uống mấy tuần xem sao."

"Dạ! Cảm ơn Bác Triệu. Con phân phó người đưa bác về."

🔹⚡️🔹

Cảnh Chí đương nhiên không có khả năng cứ đứng cầm như vậy, tìm cái giá áo tới treo lên, xoay người vào phòng rửa mặt.

Khi trở ra trong tay ôm một chậu nước ấm cùng khăn lông, nhìn Phương Chu vẫn ngây ngốc không nhúc nhích đứng ở nơi đó, lại đi phòng bếp rót nước đưa tới "Uống đi."

Phương Chu tiếp nhận ly nước, lại không có uống, ánh mắt bất giác rũ xuống "Anh! thực xin lỗi."

Cảnh Chí không có trả lời nhàn nhạt nhìn cậu, phân phó nói "Chờ hết mệt thì đi tắm rửa đi."

"Em không đi. Em muốn trông coi anh ba." Giọng điệu của Phương Chu thực cứng.

Cảnh Chí nhìn cậu, giật giật mí mắt, không nói chuyện, làm tiếp việc đang làm, cong lưng vắt nước khăn lông bắt đầu chà lau người Cảnh Trăn.

Xúc giác nóng hầm hập hình như mang đến cho Cảnh Trăn một chút cảm giác an toàn, cơ bắp cũng không căng thẳng nửa từ từ thả lỏng lại, hơi thở cũng vững vàng hơn. Chờ Cảnh Chí lại đi thay đổi nước trở về, Cảnh Trăn đã ngủ rồi, tiếng hít thở vững vàng, gương mặt tái nhợt, Cảnh Chí nghĩ em trai đã rất mệt mỏi.

Chờ làm xong mọi thứ, thay áo ngủ cho Cảnh Trăn, đêm đã khuya, xoay người nhìn thoáng qua Phương Chu vẫn còn đứng đó, chỉ chỉ ly nước cầm trong tay.....

Phương Chu hiểu ý đưa ly nước uống một hơi cạn sạch, lại nói "Em không đi."

Cậu cho rằng nói như vậy, anh hai nhất định sẽ phát hỏa, xách cậu mang về phòng. Nhưng Cảnh Chí chỉ vòng qua cậu đi ra ngoài, cũng không nhìn cậu cái nào.

Qua vài phút, lại nghe được tiếng mở cửa.

Vừa định quay đầu lại nhìn, trên cánh tay liền 'Bốp' ăn thật mạnh một thước. Phương Chu tận mắt nhìn thấy một lằn lớn từ trắng chuyển hồng hiện lên trên da, kinh ngạc xoay người lập tức nhìn thấy một cây thước gỗ đỏ trong tay Cảnh Chí nhét vào trong tay cậu.

Phương Chu cầm lấy thước, phảng phất thước nặng ngàn cân, ngẩng đầu miệng há lớn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cảnh Chí, một câu cũng nói không nên lời.

"Không phải không đi sao?" Anh đưa ngón tay chỉ xuống tấm thảm lông dê mép giường Cảnh Trăn "Quỳ chỗ đó đi, ngẫm lại nên thỉnh phạt như thế nào."

Phương Chu miệng há càng lớn hơn nữa, trong ánh mắt lộ ra không thể tưởng tượng. Từ nhỏ cùng mẹ lớn lên, phạt đứng còn không đừng nói quỳ. Ở trong lòng cậu động tác quỳ này chỉ xuất hiện trong phim, kịch cổ đại cung đình thôi.

"Thái độ em là sao?" Cảnh Chí nhíu mày "Không phải em nói xin lỗi sao? A! Kia chỉ nói thôi sao?"

Nói xong thu hồi biểu tình diễn ngược, đặt mông ngồi xuống sofa bên cạnh, cầm văn kiện vừa được chuyển đến xem.

Phương Chu cắn cắn môi, tay nắm chặt thước đến các khớp ngón tay đều đau.

Đứng ở mép giường, nhìn nhìn Cảnh Trăn ngủ, lại nhìn nhìn Cảnh Chí cúi đầu chuyên tâm với tập văn kiện.

Kỳ thật sợ hãi của Phương Chu đối với anh hai càng nhiều hơn đến từ Cảnh Trăn uy hiếp. Cảnh Trăn đối với vị anh hai này sợ hãi. Nghiêm khắc ý nghĩa đây là lần đầu tiên anh hai phạt cậu.

Cậu bỗng nhiên ý thức được, nguyên nhân Cảnh Chí đã sớm đem quyền uy của mình thể hiện ở trong từng cử chỉ lời nói. Phương Chu một chút cũng không dám cãi lời.

Cuối cùng nâng chân lên, đi đến mép giường, không phải bước từng bước nhỏ, mà là ưỡn ngực bước lớn nhanh hơn bình thường.

Phương Chu hai tay nâng thước, đầu tiên cong chân phải, qua vài giây, lại đem chân trái cùng quỳ xuống. Vừa mới bắt đầu cũng không cảm thấy gì, chỉ cố khắc phục cửa ải tâm lý khó khăn, quỳ mới năm phút đồng hồ, Phương Chu liền cảm thấy đầu gối đau xuyên tim, thảm lông dê dày phảng phất như không tồn tại, không hề có chút tác dụng, không thể không dựa vào lực ở eo.

"Đầu thẳng lên, không được khom lưng, bờ vai mở ra, hai tay thẳng lên, chân khép lại." Cảnh Chí xem xong một văn kiện, đem văn kiện trong tay gõ Phương Chu, giúp cậu điều chỉnh tư thế quỳ.

"Em nếu muốn bây giờ được thoải mái, em cứ lười biếng đi, bất quá ngày mai cũng đừng tưởng đứng dậy." Nói xong liền đem hồ sơ quăng xuống sofa, đi ra ngoài.

🔹🍂🍀🍂🔹

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play