Khi Cảnh Tịch khó khăn đứng dậy đưa bài làm vào tay Cảnh Triều mới trôi qua một tiếng mười phút. Trừ bỏ năm phút đầu tiên Cảnh Tịch cầm viết nhíu mày chăm chú nhìn đề kiểm tra không viết chữ nào ra, đây mới là trình độ chân chính của nhóc con.
Cảnh Triều không muốn lãng phí thời gian cho những câu hỏi không đáng nên lúc chiều, cậu nhóc trực tiếp hỏi giáo viên dạy tiếng Anh của Cảnh Tịch xin đáp án, cậu nhóc cầm cây viết đỏ lên, nghiêm chỉnh đánh giá.
Đầu bút vạch trên mặt giấy rẹt rẹt, theo những nét mực màu đỏ lọt vào tầm mắt, mặt Cảnh Triều cũng càng lúc càng trở nên nghiêm túc và thâm trầm, đầu của Cảnh Tịch thì càng lúc càng thấp như muốn chui vào trong ngực. Cảnh Triều ung dung nói, giọng điệu an ủi.
"Ngẩng đầu lên, cũng nên đi gặp người."
Cậu biết rằng không thể dấu diếm.
Cảnh Triều không có ý trực tiếp muốn động thủ, ngay cả vẻ mặt cũng thản nhiên và thờ ơ.
Cậu cầm lấy ba bài mới làm này cùng các bài kiểm tra mà Cảnh Tịch đã làm ở trường trước đó. Cảnh Triều cảm thấy chuyện này nên cho chú ba của mình một lời giải thích, dù sao cũng bị con trai lợi dụng tính toán, không ai đủ tư cách thay thế dạy dỗ.
...............
"Lợi hại nha!"
Trong lời nói của Cảnh Trăn không có sự châm chọc, thậm chí có chút ngông cuồng phóng túng. Mắt anh đảo qua hai anh em đang một trước một sau. Tay Cảnh Triều đang nắm chặt như để đè nén tức giận, còn Cảnh Tịch hiếm khi cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo. Trong trẻo mà lạnh lùng cười cười.
"Trong một ngày đem bài kiểm tra điểm 0 làm thành bài kiểm tra đạt điểm tối đa. Nên khen ngợi bé Tịch nhà chúng ta quá thông minh hay là khen ngợi khả năng dạy dỗ của bé Triều quá tài giỏi nha."
Sau một câu rơi xuống, cánh tay của Cảnh Tịch đang rũ theo bên cạnh thân mình bất giác rung lên, nhóc con hiểu rõ hơn ai hết, hậu quả khi mà Cảnh Trăn thực sự nổi giận lên.
Ánh mắt của Cảnh Triều vẫn nhìn chằm chằn mặt đất trước bàn làm việc, sàn gỗ rắn phủ sáp mờ mờ phản chiếu hình ảnh của hai anh em, cậu hít một hơi thật sâu.
"Là lỗi của bé Triều."
Cảnh Trăn dựa vào chỗ ngồi, liếc mắt nhìn Cảnh Triều, tư thế rất áp chế, ngón tay thon dài bấm bấm trên tờ giấy.
"Con sao lại ở chỗ nào? Với năng lực này của con không làm bộ trưởng bộ giáo dục thì thật là đáng tiếc nha."
Cảnh Tịch cảm thấy Cảnh Trăn đem tất cả sự tức giận của mình chỉ nhắm vào trên người Cảnh Triều, điều này khiến nhóc con tên đầu sỏ gây tội càng thêm mắc cở. Nhóc con muốn nói gì đó nhưng đã bị luồng khí mạnh mẽ của hai người xung quanh áp đảo, nhóc mạnh mẽ bấm nhéo lòng bàn tay rồi mới nói.
"Ba! Đừng trách anh."
Ánh mắt Cảnh Trăn nhìn chằm chằm như dán vào khuôn mặt Cảnh Triều không chút nào muốn dời đi, sắc mặt trở nên nặng nề, giọng nói tức giận đến run rẩy.
"Không trách con?"
Hai đầu gối Cảnh Triều cong lại quỳ xuống.
"Chú ba! Con dạy dỗ bất lực mới đưa đến bé Tịch dám tự tiện làm bậy, con tuyệt đối sẽ không lẫn tránh trách nhiệm."
'Bộp!' một cái tát mạnh xuống bàn, Cảnh Trăn đứng dậy đi vòng qua bàn đến trước mặt Cảnh Triều, thái độ chửi bới.
"Hành vi của nó chỉ là tự tiện? Là con mê muội lừa gạt lòng người. Lừa dối, tính toán thiệt hơn, khôn ngoan chính là kết quả con dung túng. Dám lấy thành tích của mình để uy hiếp.... Còn hay không một điểm nào là học trò? Cảnh Triều, chú nói cho con biết, hôm nay nếu nhận ra trách nhiệm này, con liền chịu. Nếu không nhận ra, con cũng phải chịu cho chú!"
Cảnh Tịch đã hoảng sợ khi nhìn thấy xu hướng này, vẻ mặt nhóc con ngập tràn lo lắng và không còn quan tâm đến sợ hãi.
"Ba! Tại sao ba trách anh? Không liên quan gì đến anh hết. Anh thậm chí còn không biết, đều là con đã dấu gạt, anh phải chịu trách nhiệm gì chứ?"
"Bé Tịch câm miệng lại!"
Thân trên thẳng tắp, Cảnh Triều trầm giọng hét lên.
Khóe miệng Cảnh Trăn giật giật nhìn Cảnh Tịch.
"Anh con thay con chịu đòn bộ ít lắm sao? Bữa này cũng không thiếu. Bây giờ con thể ra ngoài."
Cảnh Tịch kéo cánh tay Cảnh Trăn lên, cho dù cố tình không nhìn Cảnh Triều cũng biết anh mình đang cực kỳ tức giận chỉ vì cảm giác ớn lạnh toàn thân, nhưng nhóc con một đời tiểu bá vương sao có thể rút lui dễ dàng như vậy.
"Ba! Con không đi, không phải như vậy. Đều tại con, con biết sai rồi, không nên cố ý thăm dò- "
"Đi ra ngoài!"
Cảnh Triều mặc dù đang quỳ nhưng khí tức của cậu không có chút nào suy yếu, lời nói nặng nề của cậu nhóc như dán chặt vào lòng người.
Cảnh Tịch dùng ngón chân của mình suy nghĩ cũng biết sau khi mình đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, nhóc con quay sang nhìn Cảnh Triều, khẩn cầu trong giọng nói của nhóc có chút khóc nức nở.
"Anh! Không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích- - "
Cảnh Triều từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cảnh Tịch đang hoảng sợ, rõ ràng nhìn lên nhưng vẫn có chút không nhịn được áp chế, nhẹ giọng nói.
"Trong trường học đã cho em cơ hội giải thích, em không có nắm chắc thì không trách ai được. Lúc cho em nói em không nói, lúc em muốn nói anh không muốn nghe."
"Anh!"
Cảnh Tịch tê tâm liệt phế la lên, trong mắt cô đọng một vũng nước sâu.
Vẻ mặt Cảnh Trăn không có biểu hiện gì chỉ thản nhiên khoanh tay dựa vào trên bàn.
"Nếu con muốn ở lại đây cũng có thể--"
Cảnh Tịch đầy bất bình không dám trút vào Cảnh Triều, vừa quay đầu lại, cái ót đã nóng lên, lớn giọng la lên.
"Ba không thể đánh anh, anh không biết chuyện này, ba không thể không phân phải trái."
"Cảnh Tịch!"
Cảnh Triều giận dữ quở trách, hai tiếng quát lên rung trời, ép buộc chính mình đè xuống muốn tát người, giương mắt nhìn sắc mặt ngày càng lạnh của Cảnh Trăn, hung hăng nói.
"Anh nói lại lần cuối, mau trở về thư phòng đứng, đừng ép anh tướt đoạt cả cơ hội bị đánh của em."
Cảnh Tịch nghe xong câu này, cả người sụp đổ như bị hút mất hồn, như vừa bị cắt đứt tuyến, nước mắt lăn dài tuôn ra ào ạt, lẩm bẩm em đi ra ngoài, nức nở qua loa lau mặt đi ra ngoài.
Sau tiếng đóng cửa, thư phòng lặng ngắt nhơ tờ. Cảnh Trăn nhìn dáng quỳ tê cứng của Cảnh Triều, không khỏi bàng hoàng, dũng cảm quả quyết, không quan tâm thiệt hơn, thật rất giống mình năm đó Phương Chu phạm sai lầm, dâng roi mây cầu Cảnh Chí dạy dỗ mình.
Cảnh Trăn vẫn ung dung, sau khi yên lặng nhìn cậu nhóc vài giây, anh giơ chân lên, ngón chân chạm vào bên đùi Cảnh Triều.
"Đứng dậy."
Cảnh Triều biết Cảnh Trăn không thích phạt quỳ, vì vậy đứng dậy nhưng đầu vẫn cúi xuống, thấy Cảnh Trăn đã lâu không lên tiếng, cậu lên tiếng.
"Chú ba! Con về phòng lấy gia pháp."
Cảnh Trăn thản nhiên vặn cái cổ cứng ngắc của mình, như thể đang phàn nàn về các món ăn trong bữa tối, với giọng điệu thoải mái.
"Làm phiền."
Cảnh Triều sửng sốt, hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn lướt qua phòng làm việc của Cảnh Trăn. Không phải Cảnh Trăn chưa bao giờ đánh Cảnh Triều, cũng không phải ở trong phòng này không có động qua tay chân nhưng Cảnh Triều luôn thông minh, kỷ luật tự giác và can đảm chịu trách nhiệm. Cảnh Trăn ra nhiệm vụ. Mỗi lần Cảnh Triều đều mang theo thành phẩm của chính mình cùng roi mây đến giao nộp.
"Vậy cho con mượn dây nịch của chú ba một chút đi."
Cảnh Triều ngập ngừng hỏi.
Cảnh Trăn cau mày nhìn quần áo mặc ở nhà của mình.
"Con mắt nào của con nhìn thấy trong phòng làm việc của chú có dây nịch?"
Cảnh Triều mắc cở, vẻ mặt cay đắng suy nghĩ, một lúc sau như nhớ ra cái gì liền quay người đi đến dãy tủ phía sau bàn của Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn còn đang băn khoăn thì đã thấy Cảnh Triều cầm lên thước chặn giấy trong bộ văn phòng tứ bảo.
Cảnh Trăn lạnh lùng nhìn cây thước chặn giấy gỗ đàn hương màu đỏ trên cánh tay thẳng tắp, chính xác là rộng một tất, dày nữa tất, Cảnh Trăn cầm trong tay ra cân cân, trọng lượng một quyển từ điển, trên mặt xẹt qua một tia cảm xúc không vui vẻ đột nhiên giơ tay lên, cuốn gió rơi xuống má Cảnh Triều.
Mắt thấy thước rơi xuống còn cách mặt khoảng một centimet đã thu lực rồi nhẹ nhàng đem thước chặn giấy lạnh buốt áp vào gương mặt ấm áp của cậu nhóc.
Cảnh Triều sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, nhưng cũng không dám nhúc nhích, mở mắt ra chỉ cảm thấy trên mặt lạnh ngắt, cũng thấy mặt Cảnh Trăn đầy đùa giỡn.
"Còn giả bộ?"
Cảnh Triều cúi đầu lẩm bẩm.
"Con không có."
Cảnh Trăn cười cười, quăng thước lên một xấp giấy sau lưng.
"Con không sợ bị tàn phế, chú sợ đánh ra cánh tay Tennis."
Cảnh Triều mím môi, đỏ mặt nói.
"Con đi lấy roi mây."
Nói xong quay người định bước ra khỏi cửa nhưng bất ngờ bị Cảnh Trăn nắm lấy cánh tay. Cảnh Triều hoàn toàn không có phòng bị, đột nhiên mất trọng tâm ngã về phía sau. Cảnh Trăn thuận thế kéo đến bên cạnh mình, kề vai sát cánh cùng nghiêng người dựa vào bàn làm việc.
Cảnh Trăn đưa tay choàng qua vai Cảnh Triều, nở nụ cười không có chút lòng đề phòng nào giống như nụ cười lần đầu tiên thấy cậu bé Phương Chu mang theo ánh mặt trời về nhà.
Sau khi phản ứng lại, Cảnh Triều trong tiềm thức chật vật đứng lên, lễ nghi giáo dục sâu sắc không cho phép cậu như vậy không có quy tắc với chú ba, vừa định đứng dậy đã bị cánh tay của Cảnh Trăn mạnh mẽ ấn ngồi xuống lại.
Cảnh Triều ngây ngẩn cả người, mình hiện đang ép sát gần vào Cảnh Trăn. Gần đến mức chỉ thoáng liếc mắt, nghiêng đầu cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Cảnh Trăn.
"Còn bực bội à?"
Giọng điệu của Cảnh Trăn vẫn thoải mái, giống như người mắng nhiếc gay gắt vừa rồi không phải anh.
Cảnh Triều không dám nhìn vào mắt Cảnh Trăn, chỉ mím chặt môi dưới lắc lắc đầu.
So với ba mình, Cảnh Triều thân thiết với Cảnh Trăn hơn. Tuy nhiên lúc bị Cảnh Chí đánh, Cảnh Trăn cũng sẽ không xin tha hay những lúc không để tâm làm việc cũng bị Cảnh Trăn đánh không nương tay. Nhưng những lúc không phạm vào chuyện gì cùng với Cảnh Trăn giống như người ngang hàng và Cảnh Trăn cũng không bao giờ ra vẻ quyền uy của bậc cha chú.
Cảnh Triều với Cảnh Trăn nằm trên bãi cỏ sau vườn cùng ngắm sao trời, không chút phòng bị mà nói với Cảnh Trăn về cô gái mà mình yêu thích. Năm mười tuổi, cậu nhóc thích chơi trò kích thích, Cảnh Trăn đưa cậu đi nhảy dù, năm mười ba tuổi bởi vì mình tò mò đã đưa cậu đến các quán bar và hộp đêm chơi cho biết. Đối mặt với một Cảnh Trăn như vậy, Cảnh Triều rất dễ dàng cởi bỏ áo giáp của mình.
"Hôm nay lúc ăn cơm, chú đã nói con như vậy, vừa rồi còn la rầy con trước mặt bé Tịch. Con cảm thấy làm anh trai rất uất ức, tủi thân?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Trăn, từng chữ từng chữ lọt vào lòng Cảnh Triều.
Cảnh Triều có chút áy náy nhưng trong giọng điệu lại không che giấu được chân thành.
"Không có, làm sao dám có. Vốn là lỗi của con nhìn vấn đề quá đơn giản. Chú ba, con không cố ý, chú đừng để trong lòng."
Khóe miệng Cảnh Trăn mỉm cười không biết là cố ý hay vô tình.
Cảnh Triều sau đó mới nhướng mắt bắt gặp ánh mắt Cảnh Trăn, ánh mắt cậu nhóc ẩn chứa vẻ thành khẩn phủ đến đáy mắt.
"Chú ba! Con thật sự cảm thấy mình sai rồi. Muốn đánh muốn phạt, bé Triều tuyệt sẽ không trốn tránh."
"Chú đánh con, phạt con có ích lợi gì? Con còn phải giải quyết chuyện của bé Tịch."
Cảnh Trăn cười toe toét như một thiếu niên.
Cảnh Triều cau mày, giọng nói chắc nịch.
"Đó là trách nhiệm của con."
Cảnh Trăn đau lòng, anh luôn cảm thấy có lỗi với đứa cháu này. Ý thức anh lớn được thấm nhuần từ nhỏ đến lớn đã khiến đứa nhỏ này không còn giống như một đứa trẻ nữa. Cảnh Trăn nghĩ về Cảnh Chí trước đây, có phải hay không lúc đối mặt với mình càng không bớt lo, anh càng tự trách mình nhiều hơn.
"Chuyện này chú không trách con."
Cảnh Trăn đột nhiên giảm bớt nụ cười, cũng không có vui đùa hay châm chọc, Cảnh Triều sợ tới mức đứng thẳng người lên.
"Chú ba--"
Cảnh Trăn nhìn thiếu niên đứng thẳng hơn tùng bách, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Vốn chú không nói cho con biết, chính là chờ một ngày con phát hiện. Lúc ăn cơm không có nói ra với con là muốn con tự suy đoán ra. Đúng vậy, muốn nói con có trách nhiệm gì, chính là vì trước đây con đã quá chiều chuộng bé Tịch nên mới khiến nó bạo gan như vậy. "
Cảnh Triều cúi đầu, im lặng.
"Có điều là, em trai của mình nhất định là muốn cưng chiều. Cũng không nhất định muốn con luôn là người hung ác. Còn chú là ba lại nuông chiều nó."
Cảnh Triều hít hít mũi.
"Con biết chú ba luôn cảm thấy có lỗi với con nhưng con chưa bao giờ cảm thấy. Nếu chú ba không giải thích rõ ràng với con trong bữa tối hôm nay, ba con chắc chắn sẽ không thiếu con một trận gia pháp và cũng không cùng con giải thích nhiều như vậy. Còn chờ con tự mình nghĩ ra và không biết phải trả cái giá lớn đến đâu."
Cảnh Trăn đưa tay lên xoa xoa mái tóc không mềm mại, người luôn trầm ổn thật không dễ dàng nói ra những điều như vậy.
"Làm anh vốn là phải chịu ít nhiều uất ức!"
Hai mắt Cảnh Triều mờ mịt như bị sương mù bao phủ.
"Không có uất ức. Ba nói con bị chú nuông chiều hư mất rồi."
Nụ cười của Cảnh Trăn ngày càng tươi hơn.
"Một chút nữa đi gặp ba xin lỗi, hửm?"
Cảnh Triều càng đứng càng thêm cung kính, ngoan ngoãn nghe lời.
"Dạ!"
Cho dù Cảnh Trăn không nói ra, cậu cũng không dám cứ như vậy không có chuyện gì với ba mình.
Cảnh Trăn trong nháy mắt có thể nhìn thấu tâm tư của cậu nhóc, không nặng không nhẹ vỗ vào đầu cậu nhóc một cái.
"Chú kêu con đi nhận lỗi, không phải đi nhận đánh. Con không được mang theo roi mây!"
Cảnh Triều có chút xấu hổ, kêu cậu đi nhận lỗi, nói ra tiếng lòng của mình như thể đối với Cảnh Trăn ước chừng so với bị đánh còn khó hơn rất nhiều.
Cảnh Triều do dự, suy nghĩ vài lần rồi hạ quyết tâm hỏi.
"Chú ba, chú thật sự muốn đưa bé Tịch ra nước ngoài sao?"
Cảnh Trăn nhướng mày, nhìn lên nhìn xuống Cảnh Triều một hồi, trên mặt vẫn còn sót lại nụ cười, phất phất tay nói:
"Chuyện này, con tự quyết định."
Cảnh Triều đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt mở to giống như đang xác nhận có phải Cảnh Trăn đang nói chơi.
"Cái gì?"
Cảnh Trăn giận tái mặt, một khi gương mặt bảnh bao che dấu vui vẻ cũng đủ khiến người ta sợ.
"Việc nhỏ này mà con cũng không quyết định được, con thật đáng ăn roi mây."
Cảnh Triều thật lâu không nói ra được lời nào, trằn trọc thật lâu dưới ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Trăn, mới trịnh trọng trả lời cho việc kỳ lạ:
"Dạ! Bé Triều biết rồi."
Cảnh Trăn thản nhiên gật đầu.
"Thế nhưng bé Tịch dám làm kiểm tra điểm 0 để không phải xuất ngoại, con phải khiến nó phải trả giá cho sự gian trá này."
-------------------------------------------
Câu trả lời được tiết lộ.
Tiểu Trăn Trăn rất thương Tiểu Triều Triều, và rất thích cách ở chung hòa thuận của hai chú cháu. Cảnh Trăn vừa là em trai vừa là anh trai, và có rất nhiều điều có thể dạy Cảnh Triều.