Đột nhiên, Cảnh Tịch không biết sức mạnh từ đâu đến, giống như pháo được châm ngòi, nhóc con bật người dậy, nhưng không đặt mình vào tư thế nằm sấp, mà là đứng thẳng trước mặt Cảnh Triều, ngẩng đầu, ngạnh cổ với vẻ mặt bực bội, giọng nói ngập tràn khiêu khích của trẻ con.

"Cả buổi sáng còn chưa đủ? Không phải chỉ có mấy cái hít đất làm gì phát điên dữ vậy?"

Lời vừa dứt, cả sân tập một mảnh yên lặng, áo cùng cả người ướt đẫm mồ hôi rơi lộp bộp xuống đất, ngay cả mồ hôi rơi xuống đất cũng tạo thành tiếng vang. Lồng ngực Cảnh Tịch nhảy lên nhảy xuống thở hồng hộc, hai bàn tay nhỏ nắm chặt bên hông, góc độ đầu gối không lệch đi chút nào, ánh mắt vẫn như cũ tuỳ ý kiệt ngạo khó thuần, vẻ mặt kiên định và không khoan nhượng, nhưng khi vừa nói xong nhóc con liền hối hận.

Lúc bình thường làm càn, không câu nệ nhưng Cảnh Tịch lại tôn kính người anh này từ tận đáy lòng.

Cảnh Triều cao hơn Cảnh Tịch chưa đến năm centimet, và năm cetimet này hiện đang trở thành tuyệt đối áp chế. Cậu nhóc thản nhiên đứng đối diện với Cảnh Tịch, như thể những gì Cảnh Tịch nói vừa rồi bình thường như những món ăn mà cậu nhóc đã ăn tối hôm qua. Cảnh Triều yên lặng chờ hơi thở của Cảnh Tịch dịu đi, dáng vẻ điềm tĩnh giống hệt ba mình, thần thái đầy kiên định và lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà đã cho người ta cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Phương Chu ở một bên rốt cục nhịn không được, từ trên băng ghế đứng dậy đi đến chỗ hai đứa nhỏ. Đứng yên trước mặt Cảnh Tịch, nghiêm trang:

"Cảnh Tịch! Xin lỗi!"

"Tự mình vả miệng."

Giọng nói của Cảnh Triều không lớn nhưng rất lạnh lùng, lãnh đạm, bốn chữ phủ lấp đi lời trách cứ của Phương Chu. Giọng điệu chân thật đáng tin làm cho Cảnh Tịch sợ đến mức run lên, ngay cả Phương Chu cũng vô cùng kinh ngạc.

Cảnh Tịch nước mắt lưng tròng, rõ ràng nhánh cây trên tay anh chưa quất lên mình cái nào, cũng không hiểu sao ngập tràn uất ức như khí độc cứ quanh quẫn đè nặng cổ họng nhóc con. Tuy rằng trước đây anh cũng có dạy dỗ mình nhưng không giống cảm giác áp bách của ngày hôm nay. Cảnh Triều thật sự nghiêm túc lên cũng làm người không dám cãi lời.

Cảnh Tịch tủi thân, uất ức là có thật. Thương sau lưng vào sáng nay đau hơn lúc bị đánh tối hôm qua rất nhiều. Vốn tưởng rằng hôm nay được nghỉ ngơi một ngày vậy mà lại bị ép buộc của Cảnh Triều, nhóc con phải ngoan ngoãn thay quần áo chạy ra sân tập. Nhưng mà yêu cầu của anh quá làm khó người khác, hít đất nhìn như không có liên lụy gì đến mông, nhưng nếu phải làm đạt đến tiêu chuẩn, phía sau phải dùng sức ổn định kéo thẳng, điều này đối với nhóc con mà nói tàn nhẫn như tra tấn vậy.

Cảnh Tịch mặc dù biết điều đó, nhưng dù thế nào đi nữa, nhóc con cũng không thể nói ra những lời này. Vì thế, sau khi nhìn chằm chằm Cảnh Triều gần ba mươi giây, ánh mắt của Cảnh Tịch cuối cùng rơi xuống đất, hơi hạ cằm xuống, khẽ cắn môi trên và dưới, nhưng vẫn không nói lời nào.

"Con xin lỗi chú út, là do Cảnh Triều không dạy dỗ tốt em trai."

Cảnh Triều hướng Phương Chu cúi đầu 60 độ, giọng điệu thành khẩn nhận sai.

Khi cả ba người đứng đó không ai nói một lời nào, Cảnh Trăn đã quay lưng lại để thực hiện động tác quay đĩa và vươn vai.

Phương Chu nhìn nhìn Cảnh Trăn cũng lười muốn hiểu thấu anh mình, vừa định bước lên khuyên Cảnh Tịch chịu thua, liền thấy Cảnh Triều lùi lại một bước, cúi xuống bỏ nhánh cây trên mặt đất, lập tức bày ra tư thế hít đất chuẩn đến không chỗ nào bắt bẻ được, hơn nữa tay còn nắm thành nấm đấm.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Cảnh Triều đã lên xuống, từng cái từng cái đạt chuẩn đến có thể dùng thước đo đến đo, lưng một đường thẳng, chân thon duỗi thẳng, eo và bụng điều khiển nhịp nhàng toàn thân, bả vai bởi vì ốm quá nhìn có vẻ chói mắt. Động tác của Cảnh Triều không nhanh không chậm, đều đặn, ổn định, mỗi tổ hai mươi cái, làm xong hai mươi cái liền chống lại tại chỗ thầm đếm 30 giây điều chỉnh hô hấp, sau đó lại là 20 cái.

Mặt Cảnh Tịch đã đỏ bừng đến cổ, lập tức muốn đào một cái hố chui xuống, lại không biết sao lại bị hành động tự ngược của Cảnh Triều hấp dẫn, hai chân như bị dán chặt xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào các đốt ngón tay hồng hồng của Cảnh Triều. Cảnh Tịch thầm đếm trong lòng, làm xong tổ thứ năm vẫn không có dừng lại, nhóc con hết nhịn được.

"Anh! đừng làm nữa, anh cũng có bị thương!"

Giọng Cảnh Tịch run rẩy không kìm chế được khi nhóc con nhìn động tác vẫn đạt tiêu chuẩn của anh.

Tiết tấu của Cảnh Triều không chậm, vết thương sau lưng đau như bị xé ra, không thay đổi lượng bài tập sáng nay đã là mức cực hạn, bây giờ còn giày vò như vậy, dù thân thể có trẻ khoẻ như thế nào nhưng đau đớn sẽ không lừa dối mọi người.

Giọng nói của Cảnh Tịch đã chứa khóc nứa nở:

"Anh! Anh không chịu nổi, em, em nhận lỗi."

Cảnh Triều không để ý tới, nghiến chặt răng, động tác không chê vào đâu được.

"Anh! Em xin lỗi, em biết em sai rồi. Anh dừng lại được không ..."

Giọng nói tuyệt vọng pha lẫn bất lực của Cảnh Tịch, nhóc con bước lên một bước nhỏ, để mặc cho nước mắt và mồ hôi rơi xuống sàn dưới chân.

Cảnh Triều lại thầm đếm đến hai mươi, cuối cùng sau khi kết thúc một trăm hai mươi cái hít đất mới đứng lên. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mặt lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, môi khô khốc lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến giọng nói phảng phất sinh ra đã có sẵn uy lực

"Anh đã nói gì?"

Vừa dứt lời, Cảnh Tịch giật mình lùi lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt non mịn, nhìn chăm chăm vào đôi mắt không thể chối cãi của Cảnh Triều, cuối cùng nhóc con đưa tay lên tát vào má phải.

'Bốp!'

Vang vội tát tay quanh quẩn trong sân vận động trống không. Khi Cảnh Tịch định giơ tay trái lên, Cảnh Triều đã nắm lấy cổ tay của nhóc con lại. Cảnh Triều thở dài thườn thượt, đem tay nhóc con nhẹ thả lại xuống bên người, bước lên một bước, biểu cảm khó nén ôn nhu, dịu dàng, hai tay cậu nhóc đưa lên nâng mặt nhóc con, ngón tay cái thế nhóc con lau nước nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng phất qua dấu vết hơi hơi sưng, ánh mắt độc thuộc đau lòng của anh trai.

"Anh ..."

Nước mắt Cảnh Tịch giống như vĩnh viễn cũng không lau khô được.

Cảnh Triều không la mắng, chỉ xoa xoa cho em trai một lần nữa.

"Cảnh Tịch! Đây là lần đầu tiên, anh không phạt em nặng. Anh biết trong lòng em rất kính trọng anh. Vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động miệng mới bốc đồng, nhưng mà thận trọng từ lời nói đến việc làm là cơ bản nhất của giáo dưỡng. Việc làm và lời nói của em chỉ cần có một chút khác người đều là trách nhiệm của anh. Từ nay, trước khi làm bất cứ việc gì hay nói ra bất cứ lời nào đều phải nghĩ đến hậu quả, nhớ kỹ không?"

Cảnh Tịch hít mũi gật đầu, trông rất đáng thương.

Cảnh Triều đột nhiên buông tay xuống, đứng thẳng.

"Nói chuyện."

Cảnh Tịch giật giật bả vai.

"Nhớ, nhớ kỹ."

"Ai nhớ?"

Cảnh Tịch chớp chớp mắt hai cái, nước mắt lại rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào.

"Tiểu Tịch nhớ kỹ."

Nói xong nhóc con quay qua Phương Chu bên cạnh. Tuy rằng sẽ có lúc chật vật nhưng rốt cuộc đều được đóng khung là một đứa bé cực kỳ thông minh.

"Chú út! Con xin lỗi! Tiểu Tịch vừa rồi không nên làm lơ lời chú nói."

Phương Chu gật gật đầu, muốn xoa đầu Cảnh Tịch, cuối cùng cũng không có giơ tay lên, mà đối mặt với Cảnh Triều.

"Tí tắm xong tới gặp chú."

Trong lòng Cảnh Triều ấm lên, lập tức nói dạ. Xoay người phân phó Cảnh Tịch tiếp tục, mình lon ton chạy đến trước mặt Cảnh Trăn, hay tay đặt ở phía sau rất quy củ, giọng điệu tôn trọng tuyệt đối:

"Chú ba! Tiểu Triều đã vượt quá, thỉnh ngài...."

Cảnh Trăn thản nhiên vẫy vẫy tay.

"Thước và roi mây của Cảnh Tịch để ở ngăn kéo thứ nhất bên phải bàn học của nó. Anh trai dạy dỗ em trai là thiên kinh địa nghĩa, không cần chạy lại thông báo với chú."

Cảnh Triều ngơ ngác, há miệng nín thở, không nói nên lời, cúi đầu tập trung, nhíu mày trầm ngâm, ngước mắt sáng ngời.

"Tiểu Triều hiểu rồi."

Nói xong, cậu nhóc hơi nghiêng người, chuẩn bị chạy về xem Cảnh Tịch hít đất.

"Tiểu Triều!"

Cảnh Trăn gọi, giọng sáng trong như ánh bình minh.

Cảnh Triều thân mình vừa quay lại lần nữa, cúi đầu.

"Dạ!"

Cảnh Trăn đứng dậy từ chiếc giàn che vai bướm đi đến trước mặt Cảnh Triều. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức đứa bé phải ngửa cổ ra sau để nhìn thấy khuôn mặt của Cảnh Trăn. Cảnh Trăn đột nhiên cúi xuống, kề miệng bên tai Cảnh Triều, giọng nói làm người nhất yên ổn dễ dàng sa vào trong đó:

"Ba của con muốn chú nói với con —— Ba con rất tin tưởng con."

..............................................................................................

Cảnh Triều ngơ ngác, há miệng nín thở, không nói nên lời, cúi đầu tập trung, nhíu mày trầm ngâm, ngước mắt sáng ngời.

—— "Tiểu Triều minh bạch."

—— "Minh bạch cái gì?"

——"Con minh bạch chú đem Tiểu Tịch bán đi——."

.................................................................................................................................

Phiên Ngoại Triều Tịch (Tiểu Triều - Tiểu Tịch) cuối cùng đã kết thúc.

Tác Giả :
Mễ Tửu Đản Nê
(Rượu Gạo Trứng Bùn)

💚💗💚💗💚💗💚💗💚💗💚💗💚💗💚

Tạm cho đại gia đình này đi du lịch nghỉ dưỡng, vẫn còn khoảng 35 chương cho hai Phiên ngoại và 2 Tiểu kịch trường..... Du ngoạn đả sẽ lại lên sàn nhé............

Nói vậy chứ tui tạm ngưng đại gia đình Họ Cảnh này để edit làm cho xong thầy trò Chu Khắc Quân và Chương Lâm. Rồi còn anh em nhà họ Quý trong *Ly Hợp* nữa......Hây!!!!!

😘 Ngày chủ nhật đọc truyện vui vẻ!!!!!!

🔹🔹21.4.12/25🔹🔹

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play