"Con đối Cảnh Tịch cũng có trách nhiệm dạy dỗ, giáo dưỡng.

Thế nhưng, con lại năm lần bảy lược ở cách xử lý sự tình của Cảnh Tịch đều phi thường trực tiếp mà nói với ba rằng trong lòng con cái gọi là trách nhiệm giáo dưỡng chính là khiêng đánh, dấu sai trốn tránh trách phạt, kia --"

Cảnh Chí đưa ngón tay chỉ roi mây đang an vị như không có việc gì nằm trên mặt đất:

"Vậy thì liền đem gia pháp kia phế đi!"

"Không nên!"

'Chát!'

Cảnh Chí trở tay tát vào má phải của Cảnh Triều một cái. Vốn đứng không vững, cậu nhóc bị đánh đến thân mình lảo đảo. Cảnh Triều ngây ngẩn cả người, toàn thân đông cứng lại, cố định ở đó như một pho tượng bằng đá cẩm thạch trải qua hàng ngàn năm vẫn không thay đổi. Tất nhiên cậu nhóc biết tranh luận là muốn bị đánh mặt, nhưng trước nay Cảnh Chí luôn để cậu nhóc tự tát, và ba chưa bao giờ tát mặt mình. Cảnh Triều chỉ cảm thấy bên tai vo ve, đầu óc rối bời như bị thìa khuấy động, tuy rằng trên mặt đau đớn kịch liệt, nhưng trong lòng vẫn không thắng nỗi khiếp sợ.

Giọng nói Cảnh Chí nhẹ nhàng đến nỗi không ai có thể nghĩ rằng cái tát vừa rồi lại phát ra từ tay anh:

"Cảnh Triều, ở nơi ba không có tranh luận. Con tốt nhất hãy quên cách viết của hai chữ đó đi."

"Con xin lỗi ba."

Cảnh Triều cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, thái độ hết sức cung kính, giọng điệu vô cùng chân thành, cho dù có bị con thiêu thân lao vào trong mắt cũng ngoan cố, quật cường hơn bao giờ hết.

Cảnh Chí nhẹ gật đầu, giọng nhàn nhạt:

"Không tranh luận liền cũng không trả lời ?"

Cảnh Triều mím mím đôi môi nứt nẻ, mồ hôi lấm tấm trên mái tóc trước mặt, gương mặt vẫn còn đang tê dại mất cảm giác, chỉ có trái tim đang đập điên cuồng, cậu nhóc mới biết mình không ngã xuống vào giờ phút này.

Tính tình của Cảnh Triều quá nội liễm, kiềm chế. Vì thế, tính bướng bỉnh, quật cường của cậu nhóc càng lộ ra cậu bình tĩnh hơn.

Cậu nhóc không trả lời một cách máy móc, ngược lại xoay người, gian nan bước đến cầm roi mây lên. Khi trở lại vẫn như cũ quỳ trước mặt Cảnh Chí, hai tay nâng roi mây qua khỏi đỉnh đầu, cứ như vậy không nói một lời nào, một lúc lâu:

"Ba! Tiểu Triều không dám, cũng sẽ không coi thường gia pháp."

Cảnh Chí kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt con trai, không tỏ ý kiến. Tư thế ngồi của Cảnh Chí đoan chính, cho dù không phải là một chiếc ghế gỗ đàn hương xa hoa, cũng có một phong thái thuyết phục, kiên cố, vững như Núi Thái Sơn.

Tay Cảnh Triều rung lên, cậu nhóc đưa roi mây lên cao hơn như để che đậy. Cẩn thận lắng nghe trong giọng điệu, dù không hề che đậy hay pha lẫn giả dối thế nhưng giọng điệu của cậu nhóc rõ ràng là xa cách.

"Không hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của anh trai phải gánh vác, ngược lại còn mù quáng bao che cho em trai, còn lấy thân thể Tiểu Tịch mạo hiểm, Tiểu Triều biết lỗi của mình và xin nhận phạt. "

Vừa dứt lời, Cảnh Triều cảm thấy tay mình nhẹ bâng, roi mây đã ở trong tay Cảnh Chí. Cũng không biết sao lòng cậu nhóc đã lắng lại.

Sau bao nhiêu năm rèn luyện, Cảnh Chí càng ngày càng trầm ổn, bình tĩnh hơn, trước kia đối với Cảnh Trăn, sai lập tức đánh, đánh còn không cho ấm ức, bất bình, đâu có giống như bây giờ hướng dẫn con trai từng bước một.

Cảnh Chí đưa roi mây gõ vào mu bàn tay của Cảnh Triều :

"Đứng lên."

Cảnh Triều chỉ uốn cong lòng bàn chân, mũi chân chấm trên mặt đất, đứng thẳng người, hiển nhiên cách Cảnh Chí càng xa.

"Tới đây."

Cảnh Chí đưa roi mây vẻ khoảng không xung quanh mình.

Cảnh Triều nắm chặt tay tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai lông mày phản bội sự nhẫn nại của cậu nhóc.

"Tới nữa."

Giọng điệu vẫn ôn hoà, nhẹ nhàng.

Cảnh Triều đứng bên cạnh chân của ba, thân người mềm nhũn xuống, một khắc mềm nhũn kia toàn thân căng thẳng, mông cũng bị tác động càng thêm đau.

Cảnh Chí nghiêng nghiêng tựa vào lưng ghế, hai tay chống cằm, nhướng mày, nhìn thẳng vào ánh mắt con trai, đột nhiên nói:

"Tát mặt con, con đau khổ?"

Cảnh Triều sững sốt, ngây ngốc trong vài giây mà không có một biểu cảm hay một lời nào, cho đến khi hốc mắt trở nên mờ mịt, rối bời, mới phát ra một âm điệu duy nhất từ ​​cổ họng của mình.

"Ưm!"

Mình là con trai lớn, tất nhiên phải có tính tình hào sảng, chí khí của con trưởng, tuy không sành sỏi như các trưởng bối, anh cả, nhưng từ nhỏ cũng có nghệ thuật rõ ràng, thẳng thắn, rất biết cách xử lý tình huống. Khi yếu đuối sẽ không bao giờ tỏ ra mạnh mẽ, khi cần khuyên nhũ tuyệt không gặp may, lúc thẳng thắng tuyệt không dây dưa, tránh né... đây cũng là kiêu ngạo cũng tôn nghiêm của cậu nhóc, giờ phút này lại chạm đến gốc rễ mong manh nhất trong lòng cậu bé.

Cảnh Chí nhìn kỹ đứa nhỏ, đưa tay lên muốn sờ má phải vẫn còn in dấu tay, nhưng anh cảm thấy xót xa khi thấy con trai đột nhiên co giật sợ hãi. Bàn tay vốn đã duỗi thẳng không thể bỏ xuống, Cảnh Chí vuốt ve mái tóc của bé con. Cười:

"Vẫn còn là một đứa bé."

Trái tim căng thẳng, như thể nơi mềm mại nhất trong trái tim của cậu nhóc đang bị một bàn tay to lớn vô hình nâng lên.

"Nhưng mà, con cũng là anh trai nha."

Giọng nói nghiêm khắc và cứng nhắc đó được bao bọc một tia đau lòng mà anh không muốn để lộ ra.

Cảnh Triều cảm thấy trái tim nhỏ bé đang lo lắng không biết đặt chỗ nào đã sớm nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn.

Mười năm không phải là một khoảng thời gian dài, nhưng mang theo bên người cũng đủ để thúc đẩy nhân cách ăn sâu bén rễ vào Cảnh Triều. Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, và lúc này đây im lặng tốt hơn phát ra âm thanh rất nhiều.

Cảnh Chí buông khóe miệng xuống, nhưng trên mặt vẫn là ý cười. Anh dựa nhẹ vào lưng ghế, phía sau lưng là một đường cong đẹp mắt, đốt ngón tay cong nhẹ gõ vào tay ghế, giọng nói thanh thanh đạm đạm chỉ hai từ:

"Mấy roi?"

Cảnh Triều sửng sốt, hiển nhiên cậu nhóc không ngờ bức tranh ngọt ngào vừa vẽ đột nhiên thay đổi phong cách, càng kéo tấm lưng cứng ngắc thẳng tắp lên, đại não quay cuồng, ép lòng trầm xuống.

Nếu làm anh tất nhiên phải gấp đôi:

"Sáu mươi."

Vẻ mặt Cảnh Chí trở nên lạnh lẽo, anh dựa vào lưng ghế, đổi tư thế khoanh chân, tư thế xem kỹ dò xét nhìn Cảnh Triều.

Cảnh Triều chỉ cảm thấy hai tay xuôi theo người run rẩy kịch liệt, bên tai vang lên tiếng tim đập của mình:

"Tám, tám mươi."

"Điều gì đã khiến con nảy sinh tâm lý cho rằng con ở đây chấp nhận tra tấn?"

Bàn tay Cảnh Chí cũng đưa lên, thoáng như có như không gác lên tay vịn của ghế, ngón áp út nhấc lên rơi xuống theo một nhịp điệu chậm rãi, cộp cộp cộp đập vào lòng Cảnh Triều.

"Không có."

Cảnh Triều khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ mê mang, hoảng hốt:

"Đúng là... con không phải một anh trai tốt."

Cảnh Chí nhướng mày.

"Đúng là?"

Đúng là -- giọng điệu này luôn gắn liền với những nhân vật thiếu quyết đoán, do dự và hay thay đổi. Cảnh Triều vốn không phải là người như vậy.

Tuy nhiên, cậu nhóc là một đứa bé kiêu ngạo, luôn nghiêm khắc đến khắc nghiệt với bản thân, thật tàn nhẫn khi muốn cậu nhóc thừa nhận sai lầm như vậy.

Từ trước đến nay, Cảnh Triều đều không cần gia pháp đánh vẫn có thể là đứa bé luôn xuất sắc hơn người, và cũng luôn cho rằng mình là anh trai, mình có thể chịu đựng nhiều ấm ức, bất bình hơn. Cậu nhóc luôn đích thân theo dõi quá trình học tập của Cảnh Tịch, thậm chí còn là một tấm gương về mặt này. Tiểu Tịch thích Taekwondo, dù có bị vắt kiệt sức lực, cậu nhóc cũng dành thời gian để tập luyện với nhóc con. Tiểu Tịch thích bóng rổ, cậu nhóc thế nhưng lợi dụng tư quyền đem nhóc con đưa vào đội bóng rổ của trường.

"Cảnh Triều chưa làm tròn bổn phận dạy dỗ và bảo vệ em trai nên không dám cầu ba nuông chiều."

Trong giọng nói của Cảnh Triều thật có thái độ nhận sai nhưng lại nhịn không được không khỏi run lên.

Cảnh Chí phảng phất thấy bóng dáng lúc nhỏ của mình. Từ trước đến nay, Cảnh gia trưởng tử tự hạn chế cực nghiêm, nhất không nuông chiều chính là chính mình làm sai. Tuy rằng một gia tộc cổ đại như Cảnh gia vẫn luôn lưu giữ gia pháp gia huấn. Dù Cảnh Thăng Hồng chưa bao giờ động qua Cảnh Chí, nhưng Cảnh Chí luôn đối với chính mình tàn nhẫn hơn bất cứ người nào, và cũng nghiêm khắc với mình hơn so với bất cứ ai.

Nghe những gì Cảnh Triều nói, và nhìn cảm giác tội lỗi trong tư thế đứng của nhóc con, anh biết rằng con trai đã hiểu ý mà anh muốn giảng dạy.

Cảnh Chí ngẩng đầu.

"Đưa tay."

Cảnh Triều trong tiềm thức siết chặt nắm đấm, phản ứng lại lập tức đưa tay trái ra trước ngực. Cậu nhóc sợ nhất là đánh bàn tay, cái kiểu đau đớn nhìn roi rơi xuống mà trốn không được, co lại không được, không chỗ trốn đau đớn.

'Vút...chát!'

Roi mây quất xuống tay càng thêm bén nhọn, nhói vào xương.

Cảnh Chí quất xuống một roi, đem roi mây để lên lằn roi đang sưng đỏ lên:

"Trước tiên, lời lẽ tầm thường, khống chế cảm xúc của mình. Ba biết con không cố ý tranh luận nhưng bởi vì cảm xúc điều khiển mà đã nói không lựa lời. Bất kể khi nào, đó không phải là điều mà Cảnh Triều có thể làm. "

Nói đến đây, lại là một roi tàn nhẫn.

"Con nếu cho rằng ba lãi nhãi, roi mây sẽ không nói."

"Dạ!"

Cảnh Triều cau mày nhìn chằm chằm lằn roi sưng lên.

'Vút...Chát!'

Cảnh Chí lại giơ lên roi mây, lòng bàn tay nhỏ đã đỏ ửng lên cả một vùng rộng lớn, da đứa trẻ lúc đầu còn mềm, nhưng theo cách này, hóa ra lại vô cùng mịn màng.

"Thứ hai, tự mình hiểu lấy."

Ngón trỏ Cảnh Chí nhè nhẹ gõ gõ roi mây đang nhẹ để trên tay Cảnh Triều.

"Ba biết con áy náy, nhưng không phải chỉ cần ai một trận đòn chưa từng có xưa nay liền giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Con không phải lần đầu tiên ai roi mây. Tám mươi roi, coi coi mình là đứa con lượm được hay cho rằng ba là một chuyên viên chuyên tra tấn của CIA?"

Khi Cảnh Chí nói đến đây, lửa giận dường như bùng cháy trở lại, roi mây lại uốn lên một đường cong xé gió đến cuối cùng trước khi quất chạm lòng bàn tay đã thu lại lực. Nhưng Cảnh Triều hoàn toàn không phân biệt được ba đã lưu tình, chỉ cảm thấy toàn bộ bàn tay đau giống như bị xe lu nghiền nát qua, thế nhưng cũng không dám để bàn tay hạ thấp xuống một phân nào, kiên trì giữ thẳng.

"Tiều Tiều không nghĩ vậy, con sẽ tìm hiểu sau."

Roi mây trong tay Cảnh Chí không có ngừng lại ngay lập tức, roi mây lại rơi chống lên vết thương cũ.

"Thứ ba, không được coi thường bản thân - con là một người anh tốt."

Giọng điệu của Cảnh Chí thậm chí có thể dùng nghiêm khắc tới hình dung, nhưng nó dường như đã thắp sáng ngọn nến trong trái tim Cảnh Triều, trang nghiêm, ấm áp, dù dấu vết bàn tay còn lưu lại trên mặt nhưng những uất ức, bất bình đã được xoá sạch ngay lập tức.

"Chú ba của con không quan tâm đến việc học của Tiểu Tịch. Từ nhỏ đến lớn, điểm số của nó dao động nhẹ, con phạt nó làm nhiều ít, chính mình định là phiên bội tới. Chủ nhiệm của Tiểu Tịch duyệt xong bài tập sẽ rà quét cho con, chỉ cần không phải sai lầm lớn đến phạm nguyên tắc, khuynh hướng của các thầy cô trước hỏi qua ý tưởng của con, những việc đó là bọn họ đem con tín nhiệm coi con là gia trưởng của Tiểu Tịch. Ba, chú ba và chú út của con cũng là anh em cùng nhau lớn lên, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được Tiểu Tịch đối với con kính sợ cùng tín nhiệm. Chỉ là con vẫn chưa hiểu sự che chở và bao dung được đặt trên bàn và giấu dưới gầm bàn cần có chừng mực mà thôi! "

Giọng điệu của Cảnh Chí lúc đầu vẫn là sự thấu hiểu và cảm kích, nhưng đến câu cuối cùng, sự nghiêm khắc trong giọng điệu của anh ấy đã bao phủ Cảnh Triều lại, cậu nhóc chỉ cảm thấy lồng ngực vừa nóng lên như bị một tảng đá thật lớn đè xuống đến nghẹt thở.

'Chát!'

Đau đớn đã kéo cậu nhóc trở về thực tại, Cảnh Triều nhìn lòng bàn tay sưng cao đến ngón tay đang run rẩy kịch liệt.

Sau khi Cảnh Chí nói xong lời này, roi mây liền khẽ khẽ lòng bàn tay Cảnh Triều, ý bảo cậu nhóc buông tay xuống, nhưng Cảnh Triều lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của ba mình.

"Cảnh Triều ! Ba không nghĩ cùng con giảng đạo lý lớn bởi ba cũng không am hiểu. Tuy nhiên, ba chỉ muốn hỏi con một câu cũng không cần con trả lời, con hãy suy nghĩ kỹ điều đó ở trong lòng là được -- 'Con thật sự biết điều gì mới là tốt cho Tiểu Tịch sao?'"

Cảnh Triều cắn môi, hai tay buông thõng bên người còn không dám nắm đường may quần, một phút, hai phút, suốt ba phút.

"Con biết."

-------------------------------------------------- ---

Lời Tác Giả:

Cảnh Chí là một người anh tốt, Cảnh Trăn - Phương Chu có thể làm những gì mình muốn dưới sự che chở của anh. Vì vậy, anh cũng yêu cầu con trai của mình cũng làm theo như vậy, hy vọng Cảnh Triều có thể vì em trai của mình khởi động một mảnh trời riêng. Tuy nhiên, chính vì anh là người từng trải, anh biết rỏ làm anh trai có bao nhiêu uỷ khuất, có bao nhiêu vất vả. Khi Cảnh Chí vung roi mây dạy dỗ, anh cảm thấy thương xót cho đứa bé mới 12 tuổi đã quên mất vẻ ngây ngô, khờ khạo như thế nào....... Vẫn còn là một đứa bé... không nên làm anh trai.

🌵🌵🌵

Tui sẻ edit và đăng xuyên suốt cho xong PN này rồi cho nhà này du ngoạn nghỉ ngơi 1 thời gian!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play