Từ Tiệp Nhi quì bên dưới lắp bắp, kèm theo nước mắt cá sấu.

- Dân...dân nữ, xin Thái hậu minh giám.

Từ lão gia cùng phu nhân Từ đi ra quì trên đất.

- Xin Thái hậu từ bi.

Nhược Uyên ngồi bên ghế, gương mặt đượm buồn nhìn cha mình.

- Ngày xưa, người có bao giờ cầu xin cho nhi nữ, người thật sự vô tình như vậy sao.

Hoàng Quí Phi Ngưng Tịch tức giận nói.

- Ngươi đã dùng âm mưu gì hại ca ca của ta.

Vua Tư Hạ can ngăn.

- Tịch Nhi, nàng bình tĩnh đi.

Ngưng Tịch rưng rưng nước mắt.

- Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp. Ca ca là bị hãm hại.

Hoàng hậu đưa mắt nhìn về phía Nhược Uyên nói.

- Nhị vương phi có ý kiến gì không.

Nhược Uyên đứng dậy ra giữa sảnh nói.

- Hoàng thượng, tiện thiếp có vài lời muốn hỏi thừa tướng đại nhân.

Nhược Uyên nói.

- Thừa tướng khi đó có ngửi thấy mùi gì không.

Triển Bạch gật đầu.

- Đúng là lúc đó ta có ngửi thấy mùi hương của xuân dược.

Vua Tư Hạ khó hiểu.

- Tàng Thư Các sao lại có xuân dược.

Nhược Uyên gật đầu.

- Mùi xuân dược sẽ vẫn còn đọng lại, nếu như chưa được xử lý sạch sẽ. Vậy thì.

Nói rồi, cô đi đến phía Tiệp Nhi, đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta giơ lên, phát hiện trên bày tay còn đọng vài bột trắng chứa mùi xuân dược.

- Muội muội có thể giải thích vì sao xuân dược lại có trên tay muội không.

Tiệp Nhi giật mình.

- Cái....cái này,ta...ta.

Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch chỉ mặt cô ta.

- Có phải ngươi vì muốn hại thừa tướng nhưng không thành, nên giờ bắt ca ca ta chịu thay đúng không.

Tiệp Nhi tái mặt cúi đầu.

- Tiểu nữ...tiểu nữ, cầu xin hoàng thượng tha tội.

Vua Tư Hạ hằng giọng.

- Vậy là ngươi đã thừa nhận có ý đồ mưu hại thừa tướng. Chỉ là 1 thiên kim nhỏ bé mà dám mưu đồ hãm hại thừa tướng đương triều, người đâu, lôi cô ta ra chém.

Từ lão gia và phu nhân vội quì xuống cầu xin.

- Hoàng thượng, xin hãy niệm tình nữ nhi còn nhỏ, xin hoàng thượng khai ân.

Nhược Uyên đi ra nói.

- Hoàng thượng, xin hoàng thượng bớt giận. Nếu chuyện này đồn ra, e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoàng Quý Phi và hoàng thất. Xin hoàng thượng suy xét lại.

Thái hậu gật đầu.

- Uyên Nhi nói đúng, hoàng thượng nên suy xét lại.

Hoàng hậu thầm cười trong lòng, hướng Tư Hạ đề xuất lời của mình.

- Hoàng thượng, thần thiếp có 1 đề xuất, không biết có hợp lý hay không.

Vua Tư Hạ nói.

- Hoàng hậu cứ nói.

Hoàng hậu Trình An Nhã nói.

- Vừa hay Từ Tiệp Nhi cũng đến tuổi xuất giá, Hiên Viên Triệt cũng đã đến lúc cưới vợ, thôi thì hoàng thượng ban hôn cho 2 người. Hoàng thượng và mẫu hậu thấy sao.

Thái hậu cười hài lòng.

- Tốt, như vậy cũng tránh lời bàn tán của đám hầu hạ trong cung.

Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch, Hiên Gia và Hiên Viên Triệt phản đối. Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch nói.

- Không được, hoàng thượng.

Hiên Viên Triệt nói.

- Hoàng thượng, thần không thể.

Vua Tư Hạ đập bàn đứng dậy.

- Đủ rồi, trẫm đã quyết. Truyền lệnh nhị tiểu thư Từ Gia ngoan hiền, lễ phép, cùng cẩm y vệ Hiên Viên Triệt tài nghệ song toàn, xuất chúng. Trai tài gái sắc, trẫm quyết định ban hôn cho cả 2, chọn ngày lành tổ chức hôn sự.

Lời tới đó, Hiên Viên Triệt vô lực ngồi cứng đờ ở đó. Vua Tư Hạ nói tiếp.

- Thêm nữa, người chủ trì hôn lễ sẽ là Hoắc Thừa Tướng. Chuyện như vậy đến đây là kết thúc, trẫm mệt rồi. Hồi cung.

Nhược Uyên, Triển Bạch cùng tất cả người Hiên Gia cúi người.

- Cung tiễn bệ hạ hồi cung.

Triển Bạch quay qua phía người Từ Gia nói.

- Từ lão gia hãy mau chuẩn bị, khi đã định ngày ta sẽ báo cho ngươi.

Từ lão gia chắp tay cúi người.

- Vâng, thừa tướng.

Triển Bạch nhẹ nhàng quét mắt về Tiệp Nhi rồi phất tà áo rời đi. Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch nổi giận nói.

- Người như ngươi mà cũng dám mơ tưởng vào Hiên Gia sao, người đâu đưa đại thiếu gia về phủ.

Đám người hầu đi đến đỡ lấy Hiên Viên Triệt đang đờ người đi về phủ. Ngưng Tịch liếc mắt rồi cũng bỏ đi, Phu nhân Từ đỡ lấy con gái mình khóc lóc.

- Ôi nhi nữ của ta, sao con khổ thế này.

Rồi bà ta nhìn thấy Nhược Uyên, liền tức giận la hét.

- Cũng tại ngươi, vì ngươi nên con bé mới thảm hại như vậy. Nó là muội muội của ngươi mà. Sao ngươi có thể ác độc như vậy.

Nhược Uyên hừ lạnh nhìn bà ta.

- Phu nhân Từ, xin hãy nhớ kĩ, tôi và Từ Gia các người đã sớm đoạn tuyệt quan hệ từ khi tôi bước chân ra khỏi phủ. Nếu biết sớm có ngày hôm nay, thì lúc đầu đừng làm.

CHÁT.

Tiếng bạt tai lớn vang lên, Nhược Uyên nhìn người cha của mình, Từ lão gia nói.

- Hỗn xược.

Nhược Uyên cười nhẹ, đưa mắt lạnh nhìn ông ta.

- Cha, cái tát này coi như con đã thay mẹ trả đủ cho Từ Gia.

Từ lão gia giật mình, vội đưa tay lên má cô.

- Uyên Nhi, cha...cha xin lỗi.

Cô lùi bước chân, nói.

- Tới bây giờ nữ nhi đã hiểu vì sao khi xưa mẫu thân bỏ đi. Phụ thân người luôn vậy, từ nhỏ cho đến lớn có bao giờ người vì ta mà cầu xin như lúc người cầu xin cho muội muội.

Từ lão gia nói.

- Uyên Nhi, con.

Nhược Uyên lạnh lùng chắp tay hướng ông cúi đầu.

- Từ lão gia, ta thay mặt trượng phu gửi lời chúc phúc đến cho các người. Sau này, khi gặp lại vẫn mong các người gọi ta một tiếng Nhị vương phi.

Rồi cô lạnh nhạt quay lưng, coi như đã chấm dứt 1 quan hệ của kí chủ với người phụ thân vô tình kia. Từ hôm đó, khắp kinh thành truyền tai nhau về việc thành thân của nhị tiểu thư Từ Gia và đại thiếu gia cẩm y vệ của Hiên Gia. Tất cả người dân vui vẻ, chúc mừng Từ Lão Gia đã gả đi 2 đứa con gái cho hoàng thất. Nhưng mấy ai biết được sâu xa của câu chuyện này. Chuyện Tiệp Nhi hạ xuân dược với Triển Bạch từ từ bị lắng xuống, thay vào đó là chuyện thành thân bắt đầu. Hoàng Quý Phi Ngưng Tịch từ đó đối với Hoàng Hậu có phần căm ghét nhiều hơn. Người được lợi vẫn là Hoàng Quý Phi Ngọc Liên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play