*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Băng Nguyệt trở về nhìn Triển Bạch đang nằm trên giường ngủ say, Xuân Nghi nói.

- Thưa chủ tử, xuân dược đã được giải hoàn toàn, hiện ngài ấy đã ngủ sâu.

Băng Nguyệt gật đầu, rồi cô đưa mắt lạnh hướng ra ngoài cửa sổ.

- Dư Mạc.

Bên ngoài có thân ảnh đen hiện ra quỳ bên cạnh cô.

- Nữ vương.

Băng Nguyệt lạnh giọng.

- Ngươi đã để hắn gặp nguy hiểm.

Dư Mạc cúi đầu.

- Là thuộc hạ bất cẩn. Xin nữ vương trách phạt.

Băng Nguyệt cười nói.

- Ta nên làm gì với ngươi đây, đừng để nó lại xảy ra, Dư Mạc. Nếu không sẽ khó mà đưa chủ nhân ngươi trở lại.

Dư Mạc đổ mồ hôi cúi đầu.

- Thuộc hạ rõ.

Băng Nguyệt quay đi ra ngoài cùng tỳ nữ của mình.

- Lo mà để ý hắn.

*Rạng Sáng Hôm Sau*

Triển Bạch khẽ hé mắt nhìn xung quanh nơi bày trí giản dị, ấm cúng. Thì Dư Mạc bên cạnh đã lên tiếng.

- Chủ nhân, người tỉnh rồi.

Triển Bạch ngồi dậy nói.

- Dư Mạc, chúng ta đang ở đâu.

Dư Mạc nói.

- Chủ nhân, người không nhớ sao. Tối qua, Từ Tiệp Nhi hạ xuân dược lên ngài, cũng may nhờ có Băng Nguyệt cô nương giúp đỡ.

Triển Bạch nhớ ra vội hỏi.

- Đúng rồi, nàng ấy....nàng ấy sao rồi.

Bên ngoài, Xuân Nghi gõ cửa báo.

- Thừa tướng, chủ tử gửi lời nếu ngài đã tỉnh, có thể nhanh chóng đến hoa viên đàm đạo.

Nhận được tin báo, Triển Bạch rửa mặt thay y phục mà Dư Mạc đã đem theo. Rồi chỉnh trang đi đến hoa viên.

Ở hoa viên, nơi bên bàn đá có thân ảnh nữ nhân đang ngồi nhâm nhi tách trà của mình.

Bộ y phục tím cùng mái tóc đã được búi lên, cài lên những cây trâm được chạm khắc tinh xảo. Nhận thấy người xuất hiện, cô nói.

- Xem ra, ngài đã hoàn toàn khoẻ hẳn rồi.

Triển Bạch hơi chần chừ, nhưng rồi cũng đi đến ngồi xuống đối diện cô.

- Băng Nguyệt cô nương, đa tạ.

Cô đưa tay vuốt ve Tiểu Cửu nằm trên bàn, lắc lư chiếc đuôi của mình.

- Không cần khách sáo, vừa vặn Từ Gia và ta cũng có thù đôi chút, nên ta cũng 1 công đôi chuyện.

Triển Bạch hơi đỏ mặt nói.

- Chuyện đêm qua, mong cô nương đừng để ý.

Băng Nguyệt bình thản quét mắt rồi nói.

- Ngài không lo lắng, chúng ta vẫn chưa có gì cả.

Triển Bạch hơi thất vọng 1 chút, Băng Nguyệt nói tiếp.

- Ta thấy ngài nên tranh thủ lúc mặt trời chưa lên, hãy quay về cung. Vì hôm nay có chuyện cần phải nhờ sự giúp đỡ của ngài.

Triển Bạch bật dậy.

- Chẳng lẽ tối qua, là do.

Nói đến đó, anh nhìn thấy vẻ mặt ung dung của cô liền hiểu ra mọi chuyện. Băng Nguyệt nói.

- Công việc của thừa tướng chỉ cần thêm vài câu là gạo nấu thành cơm rồi.

Triển Bạch hơi chần chừ, rồi vội nói.

- Nàng thật không giống người thường.

Băng Nguyệt cười nhẹ, rồi đứng dậy đi đến, đưa ngón tay nâng cằm anh hướng đối diện mình.

- Ta sao có thể không phải người bình thường chứ. Thừa tướng nghĩ nhiều rồi.

Triển Bạch còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, nhưng không còn thời gian nên đành cùng Dư Mạc vận công về hoàng cung. Băng Nguyệt chống cằm nhàn nhã gõ vài tiếng lên mặt bàn, Tiểu Cửu nằm cạnh vươn người.

- Ngươi nói xem vẻ mặt của Từ Gia và hoàng quý phi Ngưng Tịch sẽ như thế nào đây.

*Phía Triển Bạch*

Khi Triển Bạch trở về cung chỉnh trang y phục, như thường lệ tham dự triều chính, rồi sau đó lại được mời về phủ Vua Tư Hạ. Đi vào thì đã nhìn thấy Từ Tiệp Nhi và Hiên Viên Triệt đang quì dưới sảnh, bên cạnh còn có lão gia Từ Gia, phu nhân và nhị vương phi Từ Nhược Uyên. Phía đối diện có hoàng quý phi Hiên Viên Ngưng Tịch, cùng có ông bà Hiên Gia.

Bên trên chính điện có Vua Tư Hạ và Thái hậu, Hoàng Hậu đang dùng sắc mặt lạnh nhìn 2 người quì bên dưới cùng y phục không đàng hoàng. Triển Bạch đi đến hành lễ.

- Thần, Thừa tướng thỉnh an bệ hạ, Thái Hậu và các vị nương nương.

Rồi hướng phía Nhược Uyên cúi người.

- Nhị vương phi.

Nhược Uyên cúi chào đáp lễ. Trang phục của cô.

Vua Tư Hạ cất tiếng.

- Ái khanh, đêm hôm qua ái khanh đã đi đâu.

Triển Bạch bình thản đáp.

- Thưa bệ hạ, đêm qua nhị tiểu thư ngỏ lời lấy giúp phụ thân mình, nên thần đã đến Tàng Thư Các để lấy vài tấu sớ đưa cho nhị tiểu thư Từ Gia.

Vua Tư Hạ trầm giọng.

- Thật sự chỉ có vậy thôi.

Triển Bạch đưa mắt nhìn Từ Tiệp Nhi, cô ta lo sợ né tránh ánh mắt của anh. Triển Bạch lãnh đạm nói.

- Khi lấy tấu sớ ra, thần đã nhanh chóng rời đi.

Từ Tiệp Nhi rơi nước mắt hướng Triển Bạch nói.

- Thừa tướng đại nhân, tiểu nữ là thật lòng ngưỡng mộ ngài, sao ngài có thể lừa dối tiểu nữ.

Triển Bạch bình tĩnh đáp lại.

- Nhị tiểu thư xin tự trọng.

Thái hậu không vui nói.

- Thừa tướng, lúc đó ngoài ngươi và cô ta, còn có ai làm chứng không.

Triển Bạch không vội đáp.

- Lúc đó, còn có Băng Nguyệt cô nương.

Lời vừa ra khỏi miệng, khán phòng xung quanh lại chìm vào im lặng. Thái Hậu liền thay đổi thái độ.

- Nếu đã có Băng Nguyệt cô nương ở đó, thì coi như chứng minh ngươi trong sạch. Còn về Từ Tiệp Nhi, ngươi vô duyên vô cớ nói thừa tướng hãm hại ngươi. Ngươi đây là có âm mưu gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play