Trên đường đến lớp, Chu Tiểu Châu và Dư Hi Dương cùng nhau đi ra ngoài, vừa xuống khỏi tòa nhà ký túc xá thì đã thấy Triệu Kiệt Sinh đứng đợi ở cổng.
Chu Tiểu Châu nhìn y không hề hoà nhã, y thật giống cái đuôi, Dư Hi Dương mấy lần rõ ràng nói với y không cần đi cùng cậu, y chính là không có nghe theo, cả đường cứ lom lom nhìn, như hận không thể nói với mọi người rằng bọn họ chính là một đôi.
Ngồi chung trong giảng đường thì không sao, gặp phải phòng học nhỏ một chỗ ngồi được hai người, Triệu Kiệt Sinh trực tiếp đuổi Chu Tiểu Châu ngồi ở chỗ khác, làm Chu Tiểu Châu tức mức muốn nổ tung, trước giờ đều là cậu ta ngồi cùng Dư Hi Dương, người này không chỉ không hiểu thứ tự trước sau, còn nói cậu ta làm bóng đèn, Chu Tiểu Châu đời này chưa bao giờ phải câm nín như vậy.
Vừa gặp mặt, Chu Tiểu Châu sắc mặt tối sầm, "Sao cậu lại tới nữa?" Nói xong cầm lấy cánh tay của Dư Hi Dương, đi vòng qua Triệu Kiệt Sinh.
Một tiếng "hừ" nhỏ, là thanh âm than nhẹ của Dư Hi Dương.
Chu Tiểu Châu cảm thấy mình không dùng nhiều sức, hỏi cậu làm sao vậy, sau đó giống như ý thức được cái gì, đột nhiên vén tay áo dài của cậu lên lên, chỉ thấy trên cánh tay Dư Hi Dương có một vết bầm lớn, còn có vài chỗ thật sâu cùng với vết máu nhợt nhạt.
Dư Hi Dương không ngờ bị Chu Tiểu Châu trùng hợp phát hiện, kích động kéo tay áo xuống, "Đừng nhìn."
Sau một hồi kinh ngạc, Chu Tiểu Châu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Kiệt Sinh đang đi theo sau: "Cậu!".
||||| Truyện đề cử:
Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
"Không phải tôi..." Triệu Kiệt Sinh nhìn thấy tay Dư Hi Dương, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, lập tức phủ nhận.
"Không phải cậu ta, do tôi không cẩn thận." Sắc mặt Dư Hi Dương có chút khó coi, thúc giục Chu Tiểu Châu mau đi, "Chúng ta trước đi học đi."
Triệu Kiệt Sinh đi theo phía sau hỏi cậu, "Cậu là bị làm sao?" Nội dung có vẻ là quan tâm, nhưng ngữ khí lại là oán giận, hại y bị người ta nghi ngờ.
Trong giờ học buổi chiều, Chu Tiểu Châu phát hiện Dư Hi Dương mất tập trung nghiêm trọng, trạng thái tinh thần rõ ràng rất kém, đoán rằng gần đây hẳn là có rất nhiều chuyện xảy ra với cậu.
Chỉ là cậu trốn tránh người bạn trai này, cũng thực đau đầu rồi.
Chu Tiểu Châu không biết cậu đang suy nghĩ gì, rõ ràng nam thần có vẻ có ý với cậu, khi so sánh Tần Lãm và Triệu Kiệt Sinh, nhắm mắt cũng biết nên chọn ai. Chu Tiểu Châu cũng hỏi riêng Dư Hi Dương, có phải có nhược điểm gì ở trong tay người kia không?
Tóm lại, làm bạn tốt Chu Tiểu Châu vô cùng đau đớn chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, thà rằng Dư Hi Dương ở một mình còn hơn nhìn cậu bị lợn cõng đi.
Giờ tan học, các bạn học gần như đã về hết, Triệu Kiệt Sinh đuổi Chu Tiểu Châu trở về trước: "Tự mình trở về đi, tôi và Hi Dương đi ăn cơm, đừng tiếp tục đi theo, cho chúng tôi một chút không gian riêng."
Người này đầu bị úng nước hả?
Chu Tiểu Châu cũng không khách khí với y, "Ăn cơm à? Là do Hi Dương mời đi?
Nhuyễn cơm* cũng ăn, cậu thật tuyệt!"
*Nguyên văn – 软饭硬吃 – nhuyễn cơm ngạnh ăn: ý chỉ trai bao 😊
"Cậu!" Triệu Kiệt Sinh trừng mắt muốn mắng chửi người, trên mặt Dư Hi Dương trên mặt hơi mệt mỏi, "Tiểu Châu, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta, cậu về trước đi."
Chu Tiểu Châu thấy cậu an bài như vậy tỏ vẻ thất vọng, cậu ta thở dài thu dọn ba lô chuẩn bị rời đi, trước khi đi không quên đáp trả Triệu Kiệt Sinh, cố gắng thuyết phục Dư Hi Dương: "Phần lớn tình cảm mà không được bạn bè chúc phúc, đa phần đều không hạnh phúc."
Vẻ mặt của Triệu Gia Mẫn như vừa ăn phải ruồi, lớn giọng nói: "Đi nhanh đi!"
Chu Tiểu Châu vừa ra khỏi phòng học đã gọi cho Tần Lãm.
Dư Hi Dương ở bên cạnh cậu ta trong giờ học, cậu có động tác gì đều bị thu hết vào trong mắt, đây chẳng phải là cơ hội để mật báo Tần Lãm đâu?
"Uầy? Nam thần!" Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Chu Tiểu Châu không quản vấn đề xưng hô, nhanh chóng nói ra trọng điểm, "Tôi nghi ngờ rằng người bạn trai mà Hi Dương kết giao bạo lực gia đình bảo bối của tôi! Tôi vừa mới trên đường đến lớp thấy tay cậu ấy đều là vết thương, ôi, xanh tím còn có tơ máu, trông rất nghiêm trọng!"
"Người khác đâu?"
Thanh âm Tần Lãm trầm thấp hơn so với bình thường.
Chu Tiểu Châu trực giác hắn đây là đang kìm nén cơn tức giận, tiếp tục báo cáo: "Bọn họ nói đi ăn cơm, nhưng tôi không biết đi đâu. Để tôi nói cho cậu biết, Triệu Kiệt Sinh đang dùng Hi Dương làm máy ATM, khẳng định y đang tìm cơ hội đòi tiền, tôi thấy mấy ngày nay y vẫn đổi hàng hiệu, không hề bị lặp lại món nào."
Bên kia trả lời "Đã biết" liền cúp máy.
Về phần tìm người ở đâu, Chu Tiểu Châu tin rằng chuyện nhỏ này sẽ không làm khó được Tần thiếu gia.
Dư Hi Dương và người kia không đi ăn, họ đang ở quán cà phê đối vô danh phía đối diện.
Chuyện buổi trưa hôm nay mọi người đều không thoải mái, đầu tiên là chuyện của Triệu Kiệt Sinh, sau đó là Tần Lãm... Ai, Tần Lãm, Dư Hi Dương đau đầu khi nghĩ đến hắn.
"Biết mình sai rồi chưa?" Triệu Kiệt Sinh đột nhiên hỏi.
Dư Hi Dương sửng sốt, "Cái gì sai?"
Triệu Kiệt Sinh khuấy nhẹ cà phê trong cốc, "Buổi trưa cậu đột nhiên chạy đi cùng ai đó, làm cho tôi lâm vào tình huống xấu hổ như vậy, không phải là cậu sai sao?"
Không phải chính cậu muốn làm lớn chuyện sao? Dư Hi Dương định phản bác.
Bất quá nghĩ đế mình cùng y ra đây để nói chuyện dừng hợp tác, nói nhiều cũng chán, bèn cầm cốc lên uống cà phê.
Triệu Kiệt Sinh coi đó là cam chịu, ám chỉ cậu, "Cậu làm như vậy, tôi rất thương tâm, cậu không định an ủi tôi sao?"
"Cậu có thứ gì muốn mua sao?" Dư Hi Dương nghĩ đến số dư nhỏ trong thẻ, lần cuối định mua đồ vật này nọ cho y, nhân tiện nói rõ là cậu không muốn hợp tác với y nữa, lần này xem như bồi thường.
Nhớ lại tuần trước, y còn chưa trắng trợn như vậy nhưng đã bắt đầu gây sức ép với Dư Hi Dương:
"Dì Lâm đã nói với tôi về cậu rồi. Tôi phải nói với cậu một điều, cậu không phải mẫu người tôi thích, nhưng tôi sẽ giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, bình thường tôi có một số yêu cầu về tài chính, cậu sẽ phải thoả mãn tôi nhỉ? Hoặc là tôi có làm điều gì không đúng, cậu sẽ bao dung tôi một chút đúng không? Dù sao bệnh của cậu, khi cần thiết tôi sẽ 'hiến thân', về sau xác suất lớn là chúng ta sẽ kết hôn trong tương lai... "
Y nói rất uỷ khuất, Dư Hi Dương suýt chút nữa đã bị y
PUA*, sau khi ngẫm lại, mọi thứ không đến mức đó, hơn nữa những gì y nói không phù hợp với ý định ban đầu của Dư Hi Dương, gia đình họ chỉ muốn sử dụng tin tức tố của y, cũng không tính tiến thêm một bước xa hơn, hơn nữa sự giúp đỡ của y cũng không phải từ thiện, tất cả đều đã được định giá rõ ràng.
*Pick-up Artist – bậc thầy vỗ về: những người thu hút người khác giới và mê hoặc họ, giỏi sử dụng tình cảm và thao túng tâm lý đạt được điều mình muốn (mình hiểu nôm na là dắt mũi, bỏ bùa mê nói qq gì người ta cũng nghe theo hết á)Mẹ cậu chọn Triệu Kiệt Sinh vì y là người có khoảng cách gần nhất, thuận tiện chiếu cố Dư Hi Dương.
Nhưng một ngày sau khi Triệu Kiệt đến, đúng thời điểm Dư Hi Dương đang phát tình, người này đã không làm ra bất kỳ sự trợ giúp hữu ích nào.
Nếu không nhờ chứng nhận phù hợp tin tức tố, Dư Hi Dương đã nghi ngờ rằng y đang nói dối, cậu rõ ràng đã từ chối tin tức tố của Triệu Kiệt Sinh, mùi hương không đúng, cảm giác không đúng, giống như bị sai ở đâu rồi.
Đối phương càng đến gần cậu càng cảm thấy không thoải mái, khi Triệu Kiệt Sinh định chạy tới ôm cậu thì cậu lại tránh đi và nhốt mình trong phòng.
Cuối ngày hôm đó suýt nữa lại phải đến bệnh viện, may mà chó ngáp phải ruồi biện pháp kia có chút tác dung, nhưng cánh tay hơi đau.
Lúc chiều Dư Hi Dương đã suy nghĩ, nếu không cậu vẫn nên chặt đứt với Triệu Kiệt Sinh đi, người này cũng không giúp được gì nhiều cho cậu, hơn nữa còn khiến cậu khá phiền não.
Điều quan trọng nhất là hàng tháng phải trả cho y mức lương cao như vậy, đây là số tiền quá lớn trong mắt Dư Hi Dương.
Lúc này cậu mới nhận ra rằng, Triệu Kiệt Sinh hẳn là đã nhìn ra bản thân y đối với bệnh tình của cậu không có tác dụng gì, cho nên đã đổi biện pháp bắt cậu mua thứ này thứ nọ, chỉ để tranh thủ cơ hội bào được chừng nào hay chừng đó.