Edit: Jena

Chưa beta

Chương 33: Các người đã đến bước nào rồi, đã hôn qua chưa?

Triệu Kiệt Sinh đem vấn đề vứt cho Dư Hi Dương, y đối với chuyện này rất tự tin, hỏi tự nhiên cũng nắm chắc câu trả lời.

Cách đây vài ngày, mẹ của Dư Hi Dương đích thân tìm tới cửa, thái độ rất hoà khí, hỏi y có người yêu chưa, hỏi về tình trạng thân thể, quan hệ gia đình và các câu hỏi cá nhân khác. Nàng rất hài lòng với câu trả lời của y, trước khi ra về còn đưa cho y một chiếc thẻ, chuyển khoản đều đặn hàng tháng, nếu có tình huống đặc biệt sẽ có thêm tiền thưởng.

Yêu cầu được đưa ra vào thời điểm đó rất đơn giản, đảm nhận vai trò làm thuốc an ủi cho con trai nàng.

Đây không phải tới cửa cầu hôn sao? Triệu Kiệt Sinh không ngốc, y đưa ra một điều kiện, nói rằng mình cũng không đem tình cảm ra để chơi trò gia đình, hy vọng có thể lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để tiến hành kết giao.

Cho nên hai người họ là tình huống chuẩn bị tiến tới hôn nhân, mối quan hệ hiện tại là hiệp ước tình yêu.

Tần Lãm cũng nhìn Dư Hi Dương, chờ cậu đáp lại, nhưng cậu lại không tỏ thái độ, trừ bỏ lúc đầu nghe Triệu Kiệt Sinh hỏi có mở miệng muốn nói gì đó, sau đó liền mím miệng cúi đầu, chuyên tâm nhìn xuống sàn nhà.

Dư Hi Dương càng im lặng, Tần Lãm càng cảm thấy lạnh lẽo, hắn nặng nề nhìn chằm chằm Dư Hi Dương một lát, cảm thấy được không cần phải nói gì nữa, xoay người sải bước đi ra ngoài.

Các bạn học ở ruộng dưa: Vậy là xong rồi?

Triệu Kiệt Sinh cảm thấy thắng lợi, đắc ý cười: "Ha!"

Y không ngại quá doạ người sao? Dư Hi Dương không thèm nhìn, nhấc chân định rời đi, còn chưa kịp đi hai bước, Triệu Kiệt Sinh đã đuổi theo, muốn nắm tay cậu lần nữa.

Triệu Kiệt Sinh: "Cậu đã chọn tôi, chẳng lẽ còn muốn đi theo hắn sao?"

Dư Hi Dương thật sự rất sợ y, còn chưa bước ra khỏi căn tin đó nha, y lại sắp gây chuyện rồi, cậu cũng không quản được nhiều như vậy, giãy cánh tay y đang sờ ra "Tôi đã nói đừng tiếp tục nắm tay tôi!"

Tần Lãm một mạch bước ra khỏi cửa căn tin, dừng lại bên ngoài, trong lòng vẫn lo lắng cho Dư Hi Dương, không thể để cậu ở đó.

Vừa định quay lại tìm cậu, trên điện thoại di động của hắn nhận được một bức ảnh từ người của hắn, trong đó có hai thông báo "tìm kiếm" của Dư gia, nói rằng Dư gia cố ý tránh mặt người của họ, cho nên bọn họ tìm kiếm tin tức với mất một chút thời gian.

Sau khi Tần Lãm bấm vào bức ảnh, đồng tử hắn chợt co rút lại, vấn đề khiến hắn trăn trở nhiều năm cuối cùng cũng được giải đáp, Dư Hi Dương quả thật là bạn học Omega mà hắn nhớ mong.

Tần Lãm tiêu sái rời đi liền trở về, vừa vào cửa liền thấy bọn họ đang tranh cãi, hắn lập tức cầm lấy cổ tay Dư Hi Dương, ánh mắt khi chạm đến mặt Dư Hi Dương liền sâu thẩm, muốn nói lại thôi, đem cậu kéo về phía sau.

Nhìn thấy Triệu Kiệt Sinh muốn xông tới, Tần Lãm ánh mắt lạnh băng cảnh cáo: "Đừng làm phiền chúng tôi!"

Bọn họ đều là Alpha, Tần Lãm lúc này trên người lại lệ khí rất nặng, Triệu Kiệt Sinh bản năng cảm giác được nguy hiểm, hoàn toàn không dám động, tuỳ ý hai người bọn họ rời đi.

Y tin tưởng nếu mình tái động một chút, Tần Lãm cũng lười giảng đạo lý mà trực tiếp giáo huấn y, mà y căn bản không có thể đánh bại một Alpha cường hãn như vậy.

Y cũng chỉ có thể nguỵ biện, nể tình gương mặt nên để hắn ra oai phủ đầu.

Xung quanh lại nổi lên một vòng thảo luận:

Tại sao anh ta lại quay lại, chuyện này không hợp với tính cách đó lắm.

Cho nên là Tần Lãm chen chân vào?

Không nhất định, xem Dư Hi Dương bên kia khi nãy cũng chưa nói gì

...

Dư Hi Dương thành thật bị Tần Lãm kéo đi, một đường đều cuối đầu, cũng không dám nói chuyện.

Khi đi ngang qua hồ, Tần Lãm hơi dừng lại, tựa hồ cảm thấy đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, liền đưa Dư Hi Dương trở về ký túc xá của mình.

Nhìn thấy bọn họ cùng nhau trở về, Mạnh Dược đang định vui vẻ chào hỏi thì Tần Lãm đã kéo cậu vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Mạnh Dược gãi đầu, tình huống này có vẻ quen thuộc.

Trong phòng, chiếc giường ban đầu của Dư Hi Dương vẫn còn trống, hiện tại cũng không có bạn cùng phòng mới dọn đến. Sau khi Tần Lãm đi vào, hắn cởi áo khoác, không nói, cũng không nhìn cậu, chỉ đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ rất khó chịu, vài tin nhắn trên WeChat vang lên hắn cũng không để ý.

"Tôi biết tôi có lỗi với cậu, là tôi đã làm cậu mất mặt." Dư Hi Dương quen thuộc giải thích trước.

Nghe được lời của cậu, Tần Lãm rốt cục nhướng mi bố thí cho cậu một cái liếc mắt, "Hả? Chỉ vì thể diện thôi sao?"

Dư Hi Dương giống như bị giáo viên hỏi vấn đề này còn đáp án khác không, "Còn cái khác? Chính là tôi kết giao bạn trai mà không công bố, không nói với bạn bè?"

"Cậu cùng y là thật sự?" Tần Lãm oán hận trừng mắt nhìn cậu.

Dư Hi Dương gật đầu, không giống giả bộ mà trả lời, "Đúng vậy, thử kết giao xem sao."

"Cậu!" Tần Lãm nghiến răng hàm sau, điều chỉnh lại hô hấp, tức đến bật cười, "Tôi nói với cậu 'Chúng ta thử hẹn hò đi', cậu lại thử với người khác!"

Dư Hi Dương hiển nhiên không nghĩ tới hắn có ý này, thoạt nhìn như cậu quên mất ngày hôm đó Tần Lãm đã nói gì, đôi mắt mở to ngơ ngác hỏi. "Cái, cái gì?"

Điện thoại di động của Tần Lãm lúc này vang lên, hắn nghe điện thoại, bên kia nói: "Ca, chuyện cậu vừa mới ở căn tin có người đã đem lên diễn đàn của trường, có một đoạn video đính kèm."

Hắn tức giận ra lệnh, "Gỡ ra."

Sau khi cúp máy, hắn ném điện thoại lên bàn, Dư Hi Dương có thể nhìn ra lúc này hắn đang rất tức giận.

Đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của Tần Lãm, Dư Hi Dương cảm thấy rất áp bách, yếu ớt hỏi: "Ý của cậu là gì?"

Tần Lãm trực tiếp trả lời: "Rất đơn giản, tôi nghĩ muốn cùng một chỗ với cậu, cậu vì cái gì chọn y mà không chọn tôi?"

Cho dù trước đây biểu hiện của Tần Lãm cũng đối với phương diện đó rất hợp tình hợp lý, Dư Hi Dương trong lòng cũng chỉ có đoán già đoán non, nhưng hôm nay nghe hắn nói thẳng như vậy vẫn rất kinh ngạc.

Cậu đã từng nhận được những bức thư tình, cũng có người giáp mặt nói thích cậu, đối với những việc này cảm xúc của Dư Hi Dương không có dao động gì lớn, vì sao lần này lại có cảm giác rung động đến vậy?

Có lẽ là bởi vì trước đây hai người là tình địch của nhau, Dư Hi Dương nghĩ, bây giờ tim mình đập mạnh bang bang như vậy, hẳn là bị doạ.

Tình địch thổ lộ với mình, ngẫm lại cũng rất kinh sợ!

Vì thế cậu hít sâu thở ra một hơi, còn lẩm bẩm nói cái gì thật có tác dụng, "Cậu thật là quá đáng, cậu trước đó vụt mất Tô Viễn sư huynh, chưa bao lâu lại tìm tới tôi, có phải vì tôi là Omega? Cậu cứ như vậy lại như vậy, tôi biết phải làm sao! Con thỏ đều biết không nên ăn cỏ gần hang... "

Cậu càng nói thanh âm nhỏ, bởi vì ánh mắt Tần Lãm nhìn cậu, tựa hồ trở nên có chút khổ sở, Dư Hi Dương chột dạ nghĩ, chẳng lẽ mình nói quá rồi?

Nhưng đó là sự thật nha.

Tần Lãm thở dài hỏi cậu: "Cậu nghĩ như vậy sao?"

Thấy Dư Hi Dương do dự không trả lời, Tần Lãm lại thê lương nở nụ cười, "Tôi thấy cậu khi nói lời này, giống như là đang đọc thuộc lòng bài văn, chuẩn bị được một thời gian rồi? Cậu khi đó liền đối xử với tôi như vậy?"

Hắn dừng lại một chút, "Nói cách khác, cậu đã sớm nhìn ra tôi có ý với cậu? Cho nên cậu mới tìm một người khác để thoát khỏi tôi?"

Mấy vấn đề này Dư Hi Dương cảm thấy được không thể phủ nhận, mặc dù cậu không phải tất cả đều nghĩ như vậy, bất quá tìm người khác làm bạn trai của mình, cũng không kém ý từ này lắm, "Cậu rất hoa tâm, mới có một học kỳ, đã thay đổi bao nhiêu mục tiêu rồi? Cho dù ở cùng một chỗ với cậu cũng không kéo dài được bao lâu, tôi trên người còn bệnh nên không thể mạo hiểm."

Tần Lãm: "Tôi có thể..."

Dư Hi Dương ngắt lời hắn, "Không cần biết cậu hứa hẹn thế nào, chúng ta còn trẻ, làm sao biết được sau này cậu sẽ không hối hận?"

Lời vừa nói ra, chính mình lại khó chịu trước, giọng cũng chùng xuống, "Tôi là nghĩ đến xa vời, đối với cậu tình huống này cũng phải tính toán thật tốt."

"Nghe cậu nói như vậy, tôi còn có chút được an ủi, ít nhất cậu cũng đã lo lắng cho tôi. Nhưng tại sao cậu lại cho rằng người đó còn đáng tin hơn tôi?" Giọng nói của Tần Lãm lúc này rất bình tĩnh, nhìn thấy Dư Hi Dương ngẩng đầu nhìn hắn, cậu há miệng thở dốc "Tôi" vài lần nhưng không nói được gì, Tần Lãm lại hỏi cậu: "Các người đã đến bước nào rồi, đã hôn qua chưa?"

Nghe vậy, Dư Hi Dương tưởng rằng mình nghe nhầm, ngốc lăng phát ra một tiếng thật dài "A?"

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Tần Lãm thế nào hôm nay ra chiêu khác thường? Câu hỏi thẳng thắng như vậy.

Tần Lãm nhìn phản ứng của cậu liền hiểu được, tính chiếm hữu mạnh mẽ lại rục rịch, không chút báo trước cúi đầu hôn lên môi Dư Hi Dương.

Chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước liền lùi lại.

"Cậu..." Dư Hi Dương chớp mắt một cái, biểu tình trống rỗng, đầu óc đã muốn đình công, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.

Cậu không biết phản ứng chấn kinh của mình đã lấy lòng Tần Lãm, càng không biết Tần Lãm sẽ ngóc đầu trở lại, chỉ nghe thấy Tần Lãm bỗng nhiên nhẹ giọng nói "Nhắm mắt lại", còn chưa kịp phản ứng đã lần nữa hôn cậu.

Khác với vừa rồi, lần này hùng hổ, mạnh mẽ cạy mở ra khe hở giữa môi cậu, như sợ cậu chạy trốn, Tần Lãm hai tay đem người vây ở trong ngực.

Khoảng cách quá gần, Dư Hi Dương cảm thấy lông mi dài trên đôi mắt nhắm nghiền của Tần Lãm không phải là thật ở trước mặt mình, hoặc có thể ánh nắng chiếu vào từ bệ cửa sổ buổi trưa quá chói mắt, cuối cùng Dư Hi Dương ma xui quỷ khiến cũng nghe theo lời Tần Lãm, phối hợp nhắm mắt lại.

Cậu có thể rõ ràng cảm giác được tim mình đập như trống, toàn thân căng thẳng, đến thở cũng quên mất, bị đối phương dẫn dắt.

Không biết bao lâu, Tần Lãm rốt cục buông cậu ra.

Vừa lấy lại được tự do, Dư Hi Dương cảm thấy trọng tâm không ổn định, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lại quên mất phía sau trống không, hai tay chống ở mép giường đột nhiên ngã xuống.

Cậu vừa mới bị cưỡng hôn xong, loại phản ứng này thật đáng xấu hổ, không nên có loại hành vi này, có vẻ không đủ tức giận cũng không đủ tiêu sái, ngẩng đầu không biết làm sao nhìn Tần Lãm một cái.

Người bên kia ở trên cao nhìn cậu, thấy cậu hiển nhiên đang hoảng sợ không nhẹ, Tần Lãm ánh mắt sâu thẩm chăm chú nhìn cậu, giơ tay lên dùng ngón tay lau đi ẩm ướt trên môi.

Dư Hi Dương thế nhưng còn cảm thấy hắn thật ôn nhu, lúc này trong lòng phỉ nhổ một phen chính mình sắp rơi vào tay giặc, phất tay đánh vào cái tay làm bậy trên môi của hắn, căm giận nói: "Cậu biết rõ tôi có bạn trai, cậu còn... "

Dư Hi Dương đỏ mặt, nói không được nữa, khó có thể mở miệng

"Bạn trai?" Tần Lãm trêu tức nói, "Nhà các người tuyển bạn trai lương cao sao? Đừng có lừa mình dối người."

Vẻ mặt Dư Hi Dương cứng đờ: "Cậu biết cái gì?

Tần Lãm cười "đắc ý", "Người có độ tương xứng chỉ 64%, cậu cũng dám tuyển."

Dư Hi Dương:...

Hắn thế nào ngay cả chuyện này đều biết? Rồi cậu lại nhụt chí nghĩ thầm, cũng phải, người ta thần thông quảng đại mà.

Sau khi bị vạch trần, Dư Hi Dương ra vẻ trấn định nói: "Sau đó thì sao?"

Sau khi hỏi câu này, Dư Hi Dương phát hiện ánh mắt Tần Lãm nhìn mình trở nên đặc biệt thâm trầm, tựa hồ có chuyện quan trọng tiếp theo muốn nói với cậu.

Dư Hi Dương mạch não kỳ lạ lúc này nảy ra một ý nghĩ: Tôi bị ngốc sao? Bị chiếm tiện nghi như vậy còn nói nhiều với hắn như vậy làm gì, loại tình huống này không phải nên phẫn nộ tát hắn một cái rồi bỏ chạy sao?

Nhưng mà trong lòng nghĩ muốn cùng thân thể có làm được hay không căn bản không giống nhau, cậu bỏ lại một câu "Sắp đến giờ học rồi", không đợi Tần Lãm phản ứng cậu đã nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

–––––

Editor: Gần hết rồi mới có cái hôn hoàn chỉnh, chán đôi bạn chẻ – Tính đặt pass mà lười quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play